sēng shè
sēng jiǎng
sēng dié
sēng nà
sēng liáo
sēng cán
sēng qū
sēng qiú
sēng rén
sēng shè
sēng zhāi
sēng là
sēng lóu
sēng tà
sēng lǜ
sēng tuó
sēng shā
sēng yī
sēng yǔ
sēng ān
sēng qún
sēng gāng
sēng láng
sēng mén
sēng tú
sēng zhǔ
sēng chú
sēng xuān
sēng qié
sēng xié
sēng bǎo
sēng bīng
sēng nà
sēng dào
sēng jū
sēng sú
sēng lù
sēng ní
sēng qìng
sēng jiā
sēng zhèng
sēng gé
sēng huì
sēng hù
sēng xíng
sēng cáo
sēng chú
sēng chuāng
sēng fū
sēng lú
sēng guǎn
sēng qí
sēng gé
sēng gōng
sēng lán
sēng chuāng
sēng guān
sēng gòng
sēng tǎ
sēng jí
sēng zhōng
⒈ 梵语的音译。意译“数论”。古代印度哲学的一派。认为世界的本原是客观存在的“自性”,其中包含互相矛盾配合的三“德”,因而转变为二十三谛;此外还有绝对的“神我”,以上合共二十五谛,即宇宙的一切。经典《数论颂》有真谛汉译本,名《金七十论》。
引唐玄应《一切经音义》卷十:“僧佉,此语讹也。应言僧企耶。此云数也,其论以二十五根为宗,旧云二十五諦也。”
章炳麟《无神论》:“僧佉(译曰数论)之説,建立神我,以神我为自性三德所缠缚,而生二十三諦,此所谓惟我论也。”