sēng qié
sēng shè
sēng lú
sēng gāng
sēng xié
sēng bǎo
sēng mén
sēng jū
sēng chú
sēng liáo
sēng guān
sēng ān
sēng ní
sēng gé
sēng fū
sēng sú
sēng guǎn
sēng chuāng
sēng tǎ
sēng jiā
sēng qìng
sēng yǔ
sēng shè
sēng zhǔ
sēng hù
sēng là
sēng zhāi
sēng dié
sēng tà
sēng yī
sēng chú
sēng nà
sēng qiú
sēng gé
sēng qún
sēng shā
sēng lóu
sēng gòng
sēng chuāng
sēng xuān
sēng nà
sēng jiǎng
sēng rén
sēng lù
sēng huì
sēng gōng
sēng tuó
sēng láng
sēng lán
sēng dào
sēng tú
sēng bīng
sēng cáo
sēng qū
sēng lǜ
sēng xíng
sēng zhèng
sēng zhōng
sēng jí
sēng qí
sēng cán
僧尼sēngní
(1) 统称和尚和尼姑
英Buddhist monks and nuns⒈ 和尚和尼姑。
引《魏书·释老志》:“僧尼之法,不得为俗人所使。若有犯者,还配本属。”
唐韩愈《论佛骨表》:“即位之初,即不许度人为僧尼道士。”
《资治通鉴·晋孝武帝太元十四年》:“又崇尚浮屠,穷奢极费,所亲暱者皆姏姆、僧尼。”
泛指男性的出家人和女性的出家人。
僧sēng(名)出家修行的男性佛教徒;和尚:~人|~衣。
尼读音:ní[ ní ]1. 梵语“比丘尼”的简称,佛教中出家修行的女子:尼姑。尼庵。削发为尼。
2. 古同“昵”,相近,亲近。