jiǎng guàn
jiǎng xí
jiǎng gǔ
jiǎng shǐ
jiǎng dào
jiǎng zhòng
jiǎng wéi
jiǎng xī
jiǎng dé
jiǎng xiū
jiǎng méng
jiǎng méng
jiǎng lǜ
jiǎng cuò
jiǎng wéi
jiǎng lùn
jiǎng suǒ
jiǎng sōu
jiǎng dìng
jiǎng chǎng
jiǎng yán
jiǎng tōng
jiǎng xuān
jiǎng dìng
jiǎng huā
jiǎng hé
jiǎng dòng
jiǎng dù
jiǎng yì
jiǎng yí
jiǎng shì
jiǎng dú
jiǎng shù
jiǎng hǎo
jiǎng shù
jiǎng lǚ
jiǎng xué
jiǎng diàn
jiǎng láng
jiǎng shì
jiǎng zhì
jiǎng xù
jiǎng zàn
jiǎng wǔ
jiǎng xiào
jiǎng kǎo
jiǎng yòng
jiǎng jiào
jiǎng yuàn
jiǎng yì
jiǎng tíng
jiǎng niàn
jiǎng zuò
jiǎng huà
jiǎng yuè
jiǎng qiú
jiǎng quàn
jiǎng yǔ
jiǎng biàn
jiǎng zhēn
jiǎng chuán
jiǎng bài
jiǎng zhòng
jiǎng jiàn
jiǎng mó
jiǎng dēng
jiǎng shì
jiǎng sàn
jiǎng jiàng
jiǎng yǔ
jiǎng shǒu
jiǎng zhàng
jiǎng jiě
jiǎng shì
jiǎng shuō
jiǎng kāi
jiǎng míng
jiǎng tán
jiǎng àn
jiǎng zōng
jiǎng mó
jiǎng yè
jiǎng nán
jiǎng gǎo
jiǎng xù
jiǎng shè
jiǎng liǎn
jiǎng shuō
jiǎng zhuō
jiǎng gǔ
jiǎng jiā
jiǎng shì
jiǎng yuán
jiǎng róng
jiǎng zhāng
jiǎng yáng
jiǎng chén
jiǎng kuǎn
jiǎng xùn
jiǎng mù
jiǎng xià
jiǎng guān
jiǎng qíng
jiǎng shū
jiǎng jīng
jiǎng táng
jiǎng píng
jiǎng tán
jiǎng huān
jiǎng lǐ
jiǎng mìng
jiǎng jí
jiǎng wén
jiǎng sòng
jiǎng qīn
jiǎng sì
jiǎng shě
jiǎng yán
jiǎng tǎo
jiǎng sēng
jiǎng fěng
jiǎng chāo
jiǎng jiu
jiǎng fù
jiǎng zhǔ
jiǎng sòng
jiǎng qīng
jiǎng gài
jiǎng hé
jiǎng xuān
jiǎng nòu
jiǎng chén
jiǎng gōng
jiǎng bīng
jiǎng tái
jiǎng mó
jiǎng wò
jiǎng chàng
jiǎng zhōng
jiǎng shí
jiǎng xī
jiǎng tí
jiǎng ruì
jiǎng zhì
jiǎng wèn
jiǎng shòu
jiǎng jià
jiǎng zī
jiǎng wù
jiǎng yì
jiǎng xíng
jiǎng gé
jiǎng zhào
jiǎng yǎn
jiǎng xì
jiǎng píng
jiǎng huān
jiǎng dǎo
jiǎng sì
jiǎng gòu
jiǎng mó
jiǎng huà
jiǎng jù
jiǎng huà
jiǎng huì
jiǎng wù
jiǎng kè
jiǎng xí
jiǎng yì
jiǎng xù
jiǎng gòng
jiǎng qián
jiǎng sōu
jiǎng qiē
jiǎng wén
jiǎng huì
jiǎng yì
jiǎng fǎ
jiǎng kǒu
jiǎng shān
jiǎng wéi
jiǎng xiū
jiǎng gòng
jiǎng chù
jiǎng tú
jiǎng ràng
jiǎng lǐ
jiǎng liàng
jiǎng zuò
jiǎng yì
jiǎng biàn
jiǎng shǐ
jiǎng sì
jiǎng chún
jiǎng shù
jiǎng zuǐ
jiǎng shī
jiǎng xù
jiǎng tà
⒈ 讲论肄习。
引《诗·小雅·甫田》“攸介攸止,烝我髦士” 汉郑玄笺:“閒暇则於庐舍及所止息之处,以道艺相讲肄,以进其为俊士之行。”
孔颖达疏:“相讲论而肄习其业。”
晋袁宏《后汉纪·桓帝纪》:“古之为政,必置三公以论道德,树六卿以议庶事,百官箴规讽諫,閭阎讲肄以修明业。”
⒉ 指讲学。
引唐柳宗元《道州文宣王庙碑》:“庙舍峻整,阶序廓大,讲肄之位,师儒之室。”
清陈康祺《郎潜纪闻》卷八:“餘姚黄梨洲先生宗羲教授其乡,数往来明越间,开塾讲肄,为南学。”
⒊ 指讲舍。
引晋葛洪《抱朴子·安贫》:“夫士以《三坟》为金玉,《五典》为琴筝,讲肄为钟鼓,百家为笙簧。”
元刘因《请赵安之就师席疏》:“敬备束脩,愿行见先生之礼;特新讲肄,望不虚乡国之勤。”
清方履籛《万寿恭颂谨序》:“俯幸琼林,优游讲肄。”
讲jiǎng(1)(动)说(本义):~故事|他高兴得话都~不出来了。(2)(动)解释;说明:~书|这个字有几个~法|这本书是~气象的。(3)(动)商量;商议:~价儿。(4)(动)就某方面说;论:~技术他不如你;~干劲儿他比你足。(5)(动)讲求:~卫生|~团结|~速度。
肄读音:yì肄yì(动)学习:~业|~习(学习)。