讲史


讲史的组词


讲谈

jiǎng tán

讲律

jiǎng lǜ

讲家

jiǎng jiā

讲脸

jiǎng liǎn

讲口

jiǎng kǒu

讲和

jiǎng hé

讲序

jiǎng xù

讲礼

jiǎng lǐ

讲桌

jiǎng zhuō

讲叙

jiǎng xù

讲谟

jiǎng mó

讲亲

jiǎng qīn

讲清

jiǎng qīng

讲宣

jiǎng xuān

讲古

jiǎng gǔ

讲订

jiǎng dìng

讲轩

jiǎng xuān

讲幄

jiǎng wò

讲诵

jiǎng sòng

讲宗

jiǎng zōng

讲台

jiǎng tái

讲事

jiǎng shì

讲拜

jiǎng bài

讲训

jiǎng xùn

讲主

jiǎng zhǔ

讲课

jiǎng kè

讲授

jiǎng shòu

讲树

jiǎng shù

讲散

jiǎng sàn

讲度

jiǎng dù

讲唱

jiǎng chàng

讲蒙

jiǎng méng

讲衆

jiǎng zhòng

讲剑

jiǎng jiàn

讲益

jiǎng yì

讲磨

jiǎng mó

讲榻

jiǎng tà

讲用

jiǎng yòng

讲法

jiǎng fǎ

讲读

jiǎng dú

讲钱

jiǎng qián

讲述

jiǎng shù

讲动

jiǎng dòng

讲念

jiǎng niàn

讲聚

jiǎng jù

讲评

jiǎng píng

讲场

jiǎng chǎng

讲寺

jiǎng sì

讲使

jiǎng shǐ

讲绎

jiǎng yì

讲帷

jiǎng wéi

讲息

jiǎng xī

讲辨

jiǎng biàn

讲丐

jiǎng gài

讲陈

jiǎng chén

讲究

jiǎng jiu

讲摩

jiǎng mó

讲武

jiǎng wǔ

讲员

jiǎng yuán

讲懽

jiǎng huān

讲咨

jiǎng zī

讲钟

jiǎng zhōng

讲难

jiǎng nán

讲治

jiǎng zhì

讲勖

jiǎng xù

讲求

jiǎng qiú

讲阅

jiǎng yuè

讲让

jiǎng ràng

讲唇

jiǎng chún

讲山

jiǎng shān

讲教

jiǎng jiào

讲平

jiǎng píng

讲索

jiǎng suǒ

讲讽

jiǎng fěng

讲郎

jiǎng láng

讲化

jiǎng huà

讲颂

jiǎng sòng

讲贯

jiǎng guàn

讲试

jiǎng shì

讲旅

jiǎng lǚ

讲仪

jiǎng yí

讲劝

jiǎng quàn

讲价

jiǎng jià

讲兵

jiǎng bīng

讲供

jiǎng gòng

讲学

jiǎng xué

讲错

jiǎng cuò

讲图

jiǎng tú

讲石

jiǎng shí

讲复

jiǎng fù

讲艺

jiǎng yì

讲功

jiǎng gōng

讲购

jiǎng gòu

讲书

jiǎng shū

讲量

jiǎng liàng

讲射

jiǎng shè

讲稿

jiǎng gǎo

讲盟

jiǎng méng

讲款

jiǎng kuǎn

讲校

jiǎng xiào

讲闱

jiǎng wéi

讲悟

jiǎng wù

讲章

jiǎng zhāng

讲堂

jiǎng táng

讲制

jiǎng zhì

讲切

jiǎng qiē

讲史

jiǎng shǐ

讲师

jiǎng shī

讲集

jiǎng jí

讲物

jiǎng wù

讲花

jiǎng huā

讲定

jiǎng dìng

讲语

jiǎng yǔ

讲道

jiǎng dào

讲闻

jiǎng wén

讲讨

jiǎng tǎo

讲士

jiǎng shì

讲蒐

jiǎng sōu

讲说

jiǎng shuō

讲赞

jiǎng zàn

讲画

jiǎng huà

讲问

jiǎng wèn

讲众

jiǎng zhòng

讲演

jiǎng yǎn

讲导

jiǎng dǎo

讲灯

jiǎng dēng

讲话

jiǎng huà

讲僧

jiǎng sēng

讲隙

jiǎng xì

讲情

jiǎng qíng

讲德

jiǎng dé

讲説

jiǎng shuō

讲殿

jiǎng diàn

讲真

jiǎng zhēn

讲宇

jiǎng yǔ

讲业

jiǎng yè

讲经

jiǎng jīng

讲戎

jiǎng róng

讲劘

jiǎng mó

讲辩

jiǎng biàn

讲帐

jiǎng zhàng

讲臣

jiǎng chén

讲扬

jiǎng yáng

讲室

jiǎng shì

讲官

jiǎng guān

讲义

jiǎng yì

讲通

jiǎng tōng

讲脩

jiǎng xiū

讲行

jiǎng xíng

讲肆

jiǎng sì

讲座

jiǎng zuò

讲目

jiǎng mù

讲勗

jiǎng xù

讲理

jiǎng lǐ

讲嘴

jiǎng zuǐ

讲舍

jiǎng shě

讲院

jiǎng yuàn

讲阁

jiǎng gé

讲鼓

jiǎng gǔ

讲耨

jiǎng nòu

讲论

jiǎng lùn

讲核

jiǎng hé

讲考

jiǎng kǎo

讲修

jiǎng xiū

讲释

jiǎng shì

讲帏

jiǎng wéi

讲习

jiǎng xí

讲解

jiǎng jiě

讲祀

jiǎng sì

讲开

jiǎng kāi

讲案

jiǎng àn

讲锐

jiǎng ruì

讲手

jiǎng shǒu

讲传

jiǎng chuán

讲明

jiǎng míng

讲匠

jiǎng jiàng

讲诲

jiǎng huì

讲钞

jiǎng chāo

讲肄

jiǎng yì

讲下

jiǎng xià

讲席

jiǎng xí

讲欢

jiǎng huān

讲言

jiǎng yán

讲会

jiǎng huì

讲坛

jiǎng tán

讲筵

jiǎng yán

讲处

jiǎng chù

讲搜

jiǎng sōu

讲题

jiǎng tí

讲好

jiǎng hǎo

讲议

jiǎng yì

讲坐

jiǎng zuò

讲贡

jiǎng gòng

讲诏

jiǎng zhào

讲数

jiǎng shù

讲文

jiǎng wén

讲命

jiǎng mìng

讲亭

jiǎng tíng

讲析

jiǎng xī


监史

jiān shǐ

盲史

máng shǐ

旧史

jiù shǐ

右史

yòu shǐ

潘史

pān shǐ

小史

xiǎo shǐ

村史

cūn shǐ

正史

zhèng shǐ

丑史

chǒu shǐ

佞史

nìng shǐ

府史

fǔ shǐ

近史

jìn shǐ

瞽史

gǔ shǐ

备史

bèi shǐ

箫史

xiāo shǐ

二史

èr shǐ

大史

dà shǐ

图史

tú shǐ

令史

lìng shǐ

腐史

fǔ shǐ

仙史

xiān shǐ

凤史

fèng shǐ

酒史

jiǔ shǐ

南史

nán shǐ

侍史

shì shǐ

镜史

jìng shǐ

僞史

wěi shǐ

十史

shí shǐ

门史

mén shǐ

惇史

dūn shǐ

秽史

huì shǐ

汙史

wū shǐ

别史

bié shǐ

从史

cóng shǐ

画史

huà shǐ

卒史

zú shǐ

曾史

zēng shǐ

私史

sī shǐ

佐史

zuǒ shǐ

伪史

wěi shǐ

帐史

zhàng shǐ

前史

qián shǐ

典史

diǎn shǐ

家史

jiā shǐ

汉史

hàn shǐ

四史

sì shǐ

讲史

jiǎng shǐ

御史

yù shǐ

野史

yě shǐ

范史

fàn shǐ

内史

nèi shǐ

闾史

lǘ shǐ

连史

lián shǐ

儒史

rú shǐ

僮史

tóng shǐ

诗史

shī shǐ

麟史

lín shǐ

青史

qīng shǐ

尉史

wèi shǐ

刺史

cì shǐ

稗史

bài shǐ

太史

tài shǐ

佚史

yì shǐ

历史

lì shǐ

直史

zhí shǐ

丞史

chéng shǐ

侯史

hòu shǐ

秘史

mì shǐ

病史

bìng shǐ

民史

mín shǐ

迁史

qiān shǐ

长史

zhǎng shǐ

班史

bān shǐ

巫史

wū shǐ

阙史

quē shǐ

国史

guó shǐ

埽史

sào shǐ

春史

chūn shǐ

书史

shū shǐ

鼓史

gǔ shǐ

党史

dǎng shǐ

外史

wài shǐ

词史

cí shǐ

谤史

bàng shǐ

艳史

yàn shǐ

霸史

bà shǐ

詩史

shī shǐ

丹史

dān shǐ

祝史

zhù shǐ

祭史

jì shǐ

丽史

lì shǐ

信史

xìn shǐ

三史

sān shǐ

掾史

yuàn shǐ

字史

zì shǐ

众史

zhòng shǐ

鲁史

lǔ shǐ

良史

liáng shǐ

污史

wū shǐ

邸史

dǐ shǐ

司史

sī shǐ

君史

jūn shǐ

演史

yǎn shǐ

代史

dài shǐ

官史

guān shǐ

轶史

yì shǐ

筮史

shì shǐ

记史

jì shǐ

女史

nǚ shǐ

文史

wén shǐ

仓史

cāng shǐ

眉史

méi shǐ

狱史

yù shǐ

马史

mǎ shǐ

安史

ān shǐ

坟史

fén shǐ

上一组词:讲家
下一组词:书史

更多讲的组词

讲史的意思


词语解释:

宋·元间“说话”四科hAo86.之一。讲说历代兴亡和战争故事的长篇平话。

引证解释:

⒈ 宋元间“説话”四科之一。讲说历代兴亡和战争故事的长篇平话。

引宋孟元老《东京梦华录·京瓦伎艺》:“崇观以来,在京瓦肆伎艺…… 孙宽、孙十五、曾无党、高恕、李孝祥,讲史。”
鲁迅《中国小说史略》第二一篇:“宋人説话之影响於后来者,最大莫如讲史。”

国语词典:

宋、元时的一种说唱艺术项目。主要讲述历代兴亡史事,以浅显文言,并予以戏剧化之润饰而成,后发展为演义小说。如《三国志平话》、《五代史平话》等。

网络解释:

讲史

讲史,指宋元间“说话”的一科。讲说历代兴废和战争故事,据史传加以敷衍。亦称“平话”。记录时多用浅近文言,成为讲话本,是我国小说史上最早具有长篇规模的作品。后发展为演义。
更多史的组词

讲史详细解释


读音:jiǎng

讲jiǎng(1)(动)说(本义):~故事|他高兴得话都~不出来了。(2)(动)解释;说明:~书|这个字有几个~法|这本书是~气象的。(3)(动)商量;商议:~价儿。(4)(动)就某方面说;论:~技术他不如你;~干劲儿他比你足。(5)(动)讲求:~卫生|~团结|~速度。

读音:shǐ

史shǐ(1)(名)历史:~学。(2)(名)古代掌管记载史事的官。(3)姓。

组词网         Sitemap    Baidunews
ALL right @ 2025