hǔ fú
hǔ luò
hǔ jīng
hǔ shi
hǔ yì
hǔ fù
hǔ fāng
hǔ xī
hǔ rì
hǔ yǎn
hǔ xiào
hǔ lù
hǔ jìn
hǔ xì
hǔ bān
hǔ wò
hǔ pí
hǔ pí
hǔ wěn
hǔ qiū
hǔ háo
hǔ yīng
hǔ pò
hǔ zhú
hǔ zǎi
hǔ qí
hǔ yán
hǔ chāng
hǔ yuè
hǔ jǐ
hǔ qì
hǔ duì
hǔ sì
hǔ tóu
hǔ xiè
hǔ jù
hǔ láo
hǔ huì
hǔ lù
hǔ shì
hǔ zhàng
hǔ bǔ
hǔ xià
hǔ jiàng
hǔ gùn
hǔ xiào
hǔ bǐng
hǔ zhēng
hǔ zǐ
hǔ chuō
hǔ méi
hǔ kàn
hǔ qián
hǔ jiù
hǔ quān
hǔ jǐ
hǔ guān
hǔ chī
hǔ jǐng
hǔ shū
hǔ gǔ
hǔ zhōng
hǔ xué
hǔ cì
hǔ qí
hǔ yá
hǔ lüè
hǔ chī
hǔ bù
hǔ nǚ
hǔ wén
hǔ guān
hǔ yì
hǔ biāo
hǔ kǒu
hǔ záo
hǔ tuò
hǔ bào
hǔ bèn
hǔ bǎng
hǔ pò
hǔ guǎn
hǔ jiāo
hǔ zhǎo
hǔ zhì
hǔ fū
hǔ diàn
hǔ wéi
hǔ tāo
hǔ biàn
hǔ yí
hǔ lì
hǔ shì
hǔ mén
hǔ láng
hǔ chàng
hǔ bēn
hǔ wèi
hǔ yǒu
hǔ wēi
hǔ shì
hǔ bài
hǔ hóu
hǔ fèn
hǔ jié
hǔ wěi
hǔ chén
hǔ lǚ
hū hū
zhì láo
zào láo
jié láo
qí láo
qiú láo
yù láo
dìng láo
tiān láo
qī láo
sōu láo
bǎ láo
jiān láo
shēng láo
shī láo
hēi láo
jiāng láo
jiān láo
nǚ láo
shuǐ láo
gāo láo
chí láo
pàn láo
gāo láo
quān láo
tóng láo
dì láo
bù láo
sǐ láo
tǔ láo
yā láo
zhū láo
shí láo
hǔ láo
táo láo
niú láo
dà láo
pián láo
chóng láo
qín láo
bǔ láo
lán láo
sī láo
huàn láo
xì láo
jiǔ láo
dāng láo
jūn láo
wǔ láo
pú láo
tài láo
xī láo
bǎi láo
wǔ láo
tào láo
yì láo
āi láo
lán láo
zuò láo
sān láo
bì láo
gòng láo
xiǎo láo
xià láo
shàng láo
⒈ 古邑名。 春秋时属郑国,旧城在今河南荥阳汜水镇。形势险要,历代为军事重镇。 汉初于此置成皋县。按, 唐讳“虎”,曾改作“武牢”或“兽牢”,后复旧称。
引《穆天子传》卷五:“有虎在於葭中,天子将至,七萃之士曰高奔戎请生搏虎,必全之,乃生搏虎而献之天子。天子命为柙,而畜之东虢,是曰虎牢。”
虎hǔ(1)(名)哺乳动物;毛黄色;有黑色的斑纹。听觉和嗅觉都很敏锐;性凶猛;力气大;夜间出来捕食鸟兽;有时伤害人。毛皮可以做毯子和椅垫;骨、血和内脏都可以制药。通称老虎。(2)(形)比喻勇猛威武:~将|~~有生气。(3)(动)〈方〉露出凶相:~起脸。(4)(Hǔ)姓。(5)同‘唬’。虎hù(名)〔虎不拉〕(hù·bu lǎ)〈方〉即伯劳;鸟名;尾巴长;吃昆虫和小鸟。
牢读音:láo牢láo(1)(名)养牲畜的圈:亡羊补~。(2)(名)古代祭祀用的牲畜:太~(原指牛、羊、猪三牲;后也专指祭祀用的牛)。(3)(名)监狱。(4)(形)牢固;经久:~不可破。