hǔ mén
hǔ bān
hǔ huì
hǔ jǐ
hǔ chī
hǔ yí
hǔ tāo
hǔ zhàng
hǔ láo
hǔ yǒu
hǔ tóu
hǔ chàng
hǔ shi
hǔ xiào
hǔ sì
hǔ háo
hǔ lù
hǔ xué
hǔ láng
hǔ chén
hǔ chāng
hǔ guǎn
hǔ xiè
hǔ fú
hǔ jiù
hǔ gǔ
hǔ yán
hǔ bǐng
hǔ qián
hǔ jù
hǔ fū
hǔ guān
hǔ lǚ
hǔ yì
hǔ xiào
hǔ fù
hǔ wěn
hǔ jǐng
hǔ quān
hǔ zhēng
hǔ wén
hǔ yá
hǔ jiàng
hǔ pí
hǔ guān
hǔ wéi
hǔ bù
hǔ zhì
hǔ fèn
hǔ jīng
hǔ méi
hǔ wēi
hǔ qí
hǔ xī
hǔ chī
hǔ xià
hǔ bēn
hǔ shì
hǔ bǔ
hǔ kàn
hǔ diàn
hǔ zhú
hǔ qiū
hǔ jié
hǔ zhǎo
hǔ shì
hǔ bǎng
hǔ gùn
hǔ zǎi
hǔ bào
hǔ zhōng
hǔ wěi
hǔ tuò
hǔ jìn
hǔ fāng
hǔ rì
hǔ hóu
hǔ yì
hǔ nǚ
hǔ kǒu
hǔ biāo
hǔ wò
hǔ chuō
hǔ záo
hǔ qí
hǔ pò
hū hū
hǔ duì
hǔ yǎn
hǔ pò
hǔ cì
hǔ bài
hǔ yuè
hǔ shì
hǔ wèi
hǔ jiāo
hǔ lù
hǔ pí
hǔ bèn
hǔ lüè
hǔ luò
hǔ jǐ
hǔ shū
hǔ lì
hǔ zǐ
hǔ yīng
hǔ xì
hǔ biàn
hǔ qì
qū gùn
shàn gùn
chì gùn
jī gùn
tǔ gùn
jǐng gùn
zhòu gùn
jūn gùn
diāo gùn
huǒ gùn
háo gùn
chái gùn
dù gùn
mèn gùn
huá gùn
xiá gùn
zhuàng gùn
qiào gùn
piàn gùn
gài gùn
guǎi gùn
shāng gùn
dé gùn
hǔ gùn
liú gùn
xùn gùn
jié gùn
pǐ gùn
shén gùn
mù gùn
bǎ gùn
fěi gùn
bīng gùn
jīn gùn
kāi gùn
dǔ gùn
jiā gùn
guāng gùn
è gùn
xiāo gùn
shì gùn
huáng gùn
zǎng gùn
yóu gùn
dǎng gùn
dǎng gùn
⒈ 恶棍。
引明顾起元《客座赘语·陈侍御》:“嘉靖中一监生曰:邓玉堂,不知何许人,家復成桥旁,饶貲财,交结诸贵人,相引为声势。畜虎棍数十人,遇江上贾舶至者,令其党假充诸色人,给事贾人所……写伪券怵之曰:‘某年而祖父游金陵,负我金若干。’贾人多错愕不能辨。其党又大言恫喝,或居间游説胁持之。往往如数偿。”
清黄六鸿《福惠全书·莅任·禀帖赘说》:“卑职又闻李州同以虎棍罢市等事,并封卢世标原词申报宪臺。”
虎hǔ(1)(名)哺乳动物;毛黄色;有黑色的斑纹。听觉和嗅觉都很敏锐;性凶猛;力气大;夜间出来捕食鸟兽;有时伤害人。毛皮可以做毯子和椅垫;骨、血和内脏都可以制药。通称老虎。(2)(形)比喻勇猛威武:~将|~~有生气。(3)(动)〈方〉露出凶相:~起脸。(4)(Hǔ)姓。(5)同‘唬’。虎hù(名)〔虎不拉〕(hù·bu lǎ)〈方〉即伯劳;鸟名;尾巴长;吃昆虫和小鸟。
棍读音:gùn[ gùn ]1. 棒:棍子。棍术。棍棒。木棍。铁棍。
2. 称坏人:恶棍。赌棍。