tú lǔ
tú liú
tú gōng
tú yán
tú bīng
tú jiǎ
tú shǒu
tú fù
tú qiú
tú hé
tú dǎng
tú zhǎng
tú rén
tú chéng
tú mǎ
tú láo
tú dì
tú tì
tú zhòng
tú zòu
tú fù
tú fù
tú shǔ
tú wéi
tú chǔ
tú zuò
tú cóng
tú qǔ
tú sūn
tú è
tú xiǎn
tú jì
tú bó
tú shù
tú liú
tú nú
tú dān
tú rán
tú hé
tú xì
tú jū
tú xíng
tú luǒ
tú gàng
tú zhé
tú shī
tú shè
tú bù
tú xíng
tú fū
tú shī
tú guān
tú wèi
tú shí
tú yōng
tú bàn
kuà dǎng
zǐ dǎng
yǐn dǎng
yì dǎng
dùn dǎng
fěi dǎng
hàn dǎng
shù dǎng
zú dǎng
hé dǎng
dào dǎng
quán dǎng
jiān dǎng
cáo dǎng
nì dǎng
qún dǎng
bàn dǎng
lún dǎng
xīn dǎng
tóng dǎng
bù dǎng
shǔ dǎng
háo dǎng
yāo dǎng
shì dǎng
shǔ dǎng
qīn dǎng
bīn dǎng
xī dǎng
bǐ dǎng
chuān dǎng
yǎn dǎng
jiàn dǎng
chóu dǎng
rú dǎng
chì dǎng
duō dǎng
liáng dǎng
zhí dǎng
dì dǎng
xié dǎng
xié dǎng
yǔ dǎng
bā dǎng
dì dǎng
yǒu dǎng
è dǎng
yú dǎng
hòu dǎng
zuì dǎng
yān dǎng
guǎ dǎng
yì dǎng
guǒ dǎng
wú dǎng
mì dǎng
dí dǎng
fù dǎng
zhèng dǎng
gōng dǎng
xiàng dǎng
jié dǎng
huì dǎng
sī dǎng
liáo dǎng
luò dǎng
huǒ dǎng
péng dǎng
sān dǎng
gù dǎng
fū dǎng
gōu dǎng
bié dǎng
cuàn dǎng
kuí dǎng
qī dǎng
pàn dǎng
ē dǎng
fù dǎng
chóu dǎng
qún dǎng
mǔ dǎng
fù dǎng
zhōu dǎng
chǒu dǎng
luàn dǎng
kūn dǎng
yī dǎng
zéi dǎng
fàng dǎng
quē dǎng
piān dǎng
zhǔ dǎng
tuō dǎng
niè dǎng
shǔ dǎng
liáo dǎng
jiǔ dǎng
lǘ dǎng
wài dǎng
gē dǎng
jìn dǎng
cán dǎng
niǎn dǎng
yīn dǎng
rù dǎng
tú dǎng
yù dǎng
zhōu dǎng
guì dǎng
sǐ dǎng
zài dǎng
qī dǎng
jù dǎng
lián dǎng
bāng dǎng
quán dǎng
xiāng dǎng
gòu dǎng
xiōng dǎng
lǐ dǎng
qiú dǎng
pú dǎng
bù dǎng
⒈ 门徒;党羽。
引汉徐干《中论·审大臣》:“至於游説之士,谓其邪术,率其徒党,而名震乎诸侯。”
《北齐书·慕容绍宗传》:“乌黑收其散众,復为侵窃。 绍宗密诱其徒党,数月间,遂执乌黑杀之。”
宋秦观《盗贼策》中:“或执左道,转相誑惑以为徒党。”
明李贽《与焦弱侯书》:“不知孔子何尝为求富贵而聚徒党乎?”
田汉《关汉卿》第十一场:“孛罗大人见王著他们居然敢纠结徒党,杀害国家大臣,觉得这种犯上作乱的风气万不可长。”
徒tú(1)(形)空的;没有凭借的:~劳。(2)(副)表示除此之外没有别的;仅仅:~留。(3)(副)徒然:~自惊扰。(4)(名)徒弟;学生。(5) 姓。徒tú(1)(名)信仰某种宗教的人:教~。(2)(名)同一派系的人(含贬义):暴~。(3)(名)人(含贬义):好色之~。(4)(名)徒刑。
党读音:dǎng党dǎng(1)(名)政党:中国共产~。(2)(名)由私人利害关系结成的集团:结~营私。(3)(动)偏袒:~同伐异。(4)(名)旧指亲族:父~。(5)(名)古代乡里组织:乡~。(6)姓。