tú hé
tú luǒ
tú fù
tú fù
tú shǔ
tú xiǎn
tú bīng
tú láo
tú shī
tú shī
tú jì
tú jū
tú fū
tú sūn
tú zhòng
tú bó
tú zhǎng
tú qǔ
tú wéi
tú zòu
tú yán
tú xì
tú qiú
tú nú
tú shí
tú lǔ
tú zuò
tú dì
tú cóng
tú wèi
tú chǔ
tú gōng
tú shǒu
tú guān
tú rén
tú shù
tú dān
tú fù
tú zhé
tú jiǎ
tú mǎ
tú liú
tú bù
tú bàn
tú tì
tú shè
tú è
tú gàng
tú rán
tú dǎng
tú liú
tú yōng
tú chéng
tú xíng
tú hé
tú xíng
gē shī
yǒng shī
zá shī
jù shī
qiú shī
gē shī
qíng shī
hé shī
qiāo shī
lè shī
miáo shī
zhōu shī
jiè shī
gòng shī
sì shī
cǎi shī
shēng shī
kè shī
shǐ shī
bīn shī
wāi shī
xiān shī
duǎn shī
san shi
lǜ shī
jìn shī
yùn shī
dù shī
zhàn shī
qiān shī
zhǎn shī
cì shī
xiǎo shī
è shī
gēng shī
qì shī
shān shī
xún shī
xīn shī
jiù shī
xuán shī
gǔ shī
fēng shī
shǐ shī
xuǎn shī
chàng shī
fù shī
qǐ shī
zhóu shī
bīn shī
lián shī
shēng shī
fǎn shī
guī shī
guǐ shī
liàn shī
máo shī
qīng shī
mài shī
chén shī
tú shī
lǔ shī
hán shī
chí shī
liù shī
nì shī
yì shī
jué shī
gé shī
bèi shī
cái shī
⒈ 不入乐的诗。
引宋程大昌《考古编·诗论一》:“若夫邶、鄘、衞、王、郑、齐、魏、唐、秦、陈、檜、曹、豳,此十三国者,诸皆可采,而声不入乐,则直以徒诗著之本土。”
姚华《论文后编·目录中》:“盖乐府与诗,本出一源,其别惟入乐与否之分耳。有声可歌者,即四、五、七言诗亦可为乐府,否则长短杂言而不能入乐,犹徒诗也。”
徒tú(1)(形)空的;没有凭借的:~劳。(2)(副)表示除此之外没有别的;仅仅:~留。(3)(副)徒然:~自惊扰。(4)(名)徒弟;学生。(5) 姓。徒tú(1)(名)信仰某种宗教的人:教~。(2)(名)同一派系的人(含贬义):暴~。(3)(名)人(含贬义):好色之~。(4)(名)徒刑。
诗读音:shī诗shī(名)文学体裁的一种;通过有节奏、韵律的语言反映生活;抒发情感:~抄|~词|~风|~集|~句|~剧|~律。