tú qǔ
tú gōng
tú cóng
tú hé
tú shī
tú tì
tú mǎ
tú fù
tú shī
tú bù
tú jiǎ
tú wèi
tú zòu
tú bīng
tú shǒu
tú lǔ
tú shí
tú bàn
tú zhǎng
tú sūn
tú zuò
tú fù
tú shè
tú jū
tú jì
tú dān
tú qiú
tú luǒ
tú dǎng
tú yán
tú è
tú guān
tú xíng
tú shǔ
tú rán
tú dì
tú hé
tú xì
tú xíng
tú zhòng
tú rén
tú shù
tú xiǎn
tú yōng
tú wéi
tú chéng
tú zhé
tú liú
tú bó
tú liú
tú gàng
tú fū
tú láo
tú chǔ
tú nú
tú fù
guǎng zhòng
shì zhòng
quán zhòng
dǎng zhòng
jūn zhòng
chū zhòng
biān zhòng
xùn zhòng
shū zhòng
shī zhòng
zǔ zhòng
cóng zhòng
bǐ zhòng
jiū zhòng
rén zhòng
bù zhòng
jiū zhòng
gǔ zhòng
jiǎng zhòng
dà zhòng
huá zhòng
chóu zhòng
shì zhòng
jī zhòng
hán zhòng
kuā zhòng
guān zhòng
qī zhòng
yī zhòng
gài zhòng
qún zhòng
tú zhòng
yōng zhòng
jué zhòng
sì zhòng
hǎi zhòng
yǐ zhòng
mín zhòng
jǐng zhòng
chán zhòng
hé zhòng
qīn zhòng
shì zhòng
chái zhòng
liǎn zhòng
shī zhòng
shè zhòng
dāng zhòng
bǎi zhòng
chuán zhòng
fù zhòng
wàn zhòng
sàn zhòng
fù zhòng
lí zhòng
yōng zhòng
fù zhòng
dǎng zhòng
guàn zhòng
bīng zhòng
fàn zhòng
gù zhòng
jí zhòng
gōng zhòng
ān zhòng
zéi zhòng
shān zhòng
mài zhòng
huò zhòng
jǔ zhòng
fā zhòng
wéi zhòng
hé zhòng
guān zhòng
shòu zhòng
jì zhòng
fàn zhòng
qū zhòng
yì zhòng
dòng zhòng
huì zhòng
jìng zhòng
jù zhòng
dǎng zhòng
gōng zhòng
dú zhòng
lìng zhòng
jué zhòng
jiè zhòng
lǜ zhòng
⒈ 兵众。
引《吴子·料敌》:“徒众不多,水地不利,人马疾疫,四邻不至。”
北齐颜之推《颜氏家训·诫兵》:“顷世乱离,衣冠之士,虽无身手,或聚徒众,违弃素业,徼倖战功。”
⒉ 指门徒。
引《汉书·儒林传·周堪》:“钦章皆为博士,徒众尤盛。”
《坛经·行由品》:“五祖更欲与语,且见徒众总在左右,乃令随众作务。”
明李贽《与焦弱侯书》:“乃学其讲道学,聚徒众,收门生,以博名高,图富贵。”
门徒。
徒tú(1)(形)空的;没有凭借的:~劳。(2)(副)表示除此之外没有别的;仅仅:~留。(3)(副)徒然:~自惊扰。(4)(名)徒弟;学生。(5) 姓。徒tú(1)(名)信仰某种宗教的人:教~。(2)(名)同一派系的人(含贬义):暴~。(3)(名)人(含贬义):好色之~。(4)(名)徒刑。
众读音:zhòng众zhòng(1)(形)本义:多;许多:多;许多(2)(名)许多人:~生|听~。