tú bīng
tú fū
tú bù
tú dǎng
tú xíng
tú dān
tú liú
tú shī
tú cóng
tú qǔ
tú shǒu
tú bàn
tú jì
tú rén
tú shí
tú rán
tú yán
tú bó
tú dì
tú mǎ
tú chǔ
tú liú
tú gōng
tú fù
tú shī
tú gàng
tú fù
tú xiǎn
tú xíng
tú sūn
tú hé
tú zhòng
tú shè
tú láo
tú wéi
tú zòu
tú fù
tú luǒ
tú wèi
tú nú
tú zhé
tú chéng
tú jiǎ
tú è
tú lǔ
tú shù
tú guān
tú qiú
tú zhǎng
tú tì
tú shǔ
tú hé
tú zuò
tú jū
tú yōng
tú xì
zhōng yōng
kǎo yōng
héng yōng
bēn yōng
huī yōng
àn yōng
shū yōng
mài yōng
xū yōng
zhī yōng
hūn yōng
fèn yōng
jīng yōng
jiàn yōng
qǔ yōng
fū yōng
xūn yōng
bēi yōng
cǎi yōng
nú yōng
fēng yōng
jiā yōng
shū yōng
bǎo yōng
zhāo yōng
nuò yōng
dé yōng
mào yōng
pí yōng
tú yōng
wù yōng
zhuān yōng
jū yōng
gōng yōng
mào yōng
liú yōng
dēng yōng
fǎn yōng
shēng yōng
fán yōng
chī yōng
fǔ yōng
chóu yōng
hé yōng
shì yōng
mì yōng
dài yōng
shì yōng
yú yōng
cháng yōng
jūn yōng
jiāo yōng
jiǎn yōng
jǐn yōng
lòu yōng
qiǎn yōng
gōng yōng
píng yōng
chóu yōng
shú yōng
jiā yōng
fù yōng
jì yōng
mǎi yōng
wú yōng
xiǎn yōng
wú yōng
qīng yōng
ái yōng
⒈ 人工。指用工数。
引《左传·昭公三十二年》:“士弥牟营成周,计丈数,揣高卑,度厚薄,仞沟洫,物土方,议远邇,量事期,计徒庸,虑材用,书餱粮,以令役於诸侯。”
杜预注:“知用几人功。”
《新唐书·元载传》:“因图上地形,使吏间入原州度水泉,计徒庸,车乘畚鍤之器悉具。”
徒tú(1)(形)空的;没有凭借的:~劳。(2)(副)表示除此之外没有别的;仅仅:~留。(3)(副)徒然:~自惊扰。(4)(名)徒弟;学生。(5) 姓。徒tú(1)(名)信仰某种宗教的人:教~。(2)(名)同一派系的人(含贬义):暴~。(3)(名)人(含贬义):好色之~。(4)(名)徒刑。
庸读音:yōng庸yōng(1)(形)平凡;不高明:~才|~医|~凡|附~|昏~|平~。(2)(形)(动)用(用于否定式):无~细述|无~讳言|无~赘述。(3)(形)(助)疑问词;表示反问;岂:~有济乎|~可弃乎?