xún fāng
jiāo fāng
tái fāng
mò fáng
yào fāng
jī fāng
jù fāng
qiū fāng
zāo fáng
jīng fāng
rǎn fáng
guì fáng
jìng fāng
cáo fang
tú fāng
duì fāng
zǒng fāng
pái fāng
zhū fāng
wǔ fāng
chuài fāng
gàn fāng
cūn fāng
bǎo fāng
jì fāng
bā fáng
duàn fāng
chūn fāng
yín fāng
kāi fāng
fěn fáng
gǒu fáng
miàn fāng
dāng fāng
yóu fáng
diāo fāng
mǎ fāng
jiē fang
tā fāng
gōng fáng
zhī fáng
jī fāng
gǔ fáng
kuà fāng
fàn fāng
gū fāng
niǎn fáng
gēng fāng
èr fāng
qīng fāng
duì fāng
lóng fáng
shì fāng
chá fāng
shí fāng
kè fāng
diāo fāng
jiàng fáng
zuō fang
fān fāng
lóng fāng
jìn fāng
zhēn fāng
cù fáng
jiǔ fāng
jù fāng
jiǎ fāng
guì fāng
dǔ fāng
huá fāng
yīng fāng
bié fāng
jiù fāng
chèn fāng
qǔ fāng
bǔ fāng
cǎi fāng
gōng fāng
nèi fāng
bìng fāng
⒈ 唐宋都市中代客保管金银财物的商铺。 宋时许多柜坊已成为游手无赖之徒销熔铜钱、进行赌博非法行为的场所。
引宋苏轼《乞降度牒修定州禁军营房状》:“城中有开柜坊人百餘户,明出牌牓,召军民赌博。”
《续资治通鉴·宋太宗淳化二年》:“己丑,詔:‘京城无赖辈蒱博,开柜坊,屠牛马驴狗以食,销铸铜钱为器用杂物。令开封府戒坊市,谨捕之。’”
1. 一种收藏东西用的家具,通常作长方形,有盖或有门:柜子。柜橱。电视柜。掌柜(称商店老板或掌管商店的人。亦称“掌柜的”)。
坊读音:fāng,fáng[ fāng ]1. 里巷(多用于街巷的名称)。
2. 街市,市中店铺:坊间。街坊(邻居)。
3. 旧时标榜功德的建筑物:牌坊。节义坊。