tuō bài
tuō huàn
tuō diāo
tuō fán
tuō gōu
tuō gǔ
tuō jí
tuō hù
tuō ěr
tuō guān
tuō liáo
tuō gǎo
tuō lí
tuō sǎ
tuō bái
tuō juān
tuō bǐng
tuō gōu
tuō miù
tuō qù
tuō dà
tuō gǎng
tuō rán
tuō xiè
tuō xiǎn
tuō wà
tuō guī
tuō jiǎo
tuō qì
tuō wàn
tuō fù
tuō dǎng
tuō diào
tuō dàng
tuō jiù
tuō zuì
tuō bǎ
tuō tù
tuō yī
tuō jiè
tuō kù
tuō jiǎn
tuō gǎo
tuō hè
tuō xiàng
tuō zhuàn
tuō sì
tuō chǎn
tuō sè
tuō qīng
tuō jié
tuō gāng
tuō kǒu
tuō xǐ
tuō pín
tuō náng
tuō chún
tuō máo
tuō jiě
tuō tǐ
tuō zī
tuō bèi
tuō huò
tuō zǒu
tuō bó
tuō jiān
tuō xǐ
tuō yǐng
tuō sù
tuō què
tuō gēn
tuō mào
tuō lòu
tuō huà
tuō lái
tuō mìng
tuō wǎng
tuō táo
tuō zhī
tuō jiāng
tuō cān
tuō lóng
tuō mǎo
tuō chǎn
tuō chū
tuō qiàn
tuō yǎng
tuō xì
tuō qì
tuō ruò
tuō lì
tuō tào
tuō fàng
tuō máng
tuō shāo
tuō cuàn
tuō wěi
tuō lǎn
tuō shòu
tuō chú
tuō luàn
tuō bāo
tuō fā
tuō jiāo
tuō piàn
tuō ěr
tuō jiǎ
tuō miǎn
tuō zú
tuō sù
tuō xì
tuō tāi
tuō jiā
tuō luò
tuō xíng
tuō wǎn
tuō ní
tuō xuē
tuō shén
tuō jù
tuō jiàn
tuō róng
tuō má
tuō sú
tuō wèi
tuō shǒu
tuō tuō
tuō pí
tuō huò
tuō huá
tuō shēng
tuō huó
tuō qīng
tuō shēn
tuō pō
tuō lüè
tuō zān
tuō mǐn
tuō jīn
tuō guàn
tuō chèng
tuō guāng
tuō kùn
tuō fèng
tuō jiān
tuō dù
tuō jì
tuō jiān
tuō qī
tuō shuò
tuō fà
tuō miù
tuō kōng
tuō chuí
tuō shī
⒈ 亦作“脱靴”。
⒉ 脱掉靴子。 《新唐书·文艺传中·李白》:“帝爱其才,数宴见。
引白尝侍帝,醉,使高力士脱鞾。”
宋苏轼《李太白碑阴记》:“方高力士用事,公卿大夫争事之,而太白使脱鞾殿上,固已气盖天下矣。”
⒊ 后来即用为故事,表示百姓对去任地方官的挽留。或脱去旧靴,换上新靴,以示遗爱。
引典出《旧唐书·崔戎传》:“将行,州人恋惜遮道至有解鞾断鐙者。”
明朱国桢《涌幢小品·事起》:“去任官百姓脱鞾,起於唐崔戎,歷今遂为故事,即贪酷吏亦用此法。”
《醉醒石》第七回:“离任时,也毕竟寻几箇游花百姓,脱靴挽留。”
清李渔《比目鱼·肥遯》:“脱靴是从来的恶套,原不必行。”
脱tuō(1)(动)本义:肉去皮。(2)(动)(皮肤、毛发等)脱落:~发|~毛。(3)(动)取下;除去:~帽|~鞋。(4)(动)脱离:~党|~水。(5)漏掉(文字):这一行里~了三个字。(6)(形)〈书〉轻慢。(7)(连)〈书〉倘若;或许:~有遗漏;必致误事。(8)姓。
鞾读音:xuē同“靴”。