tuō jiè
tuō fù
tuō luàn
tuō jiāng
tuō gǔ
tuō dǎng
tuō miù
tuō qīng
tuō qì
tuō ěr
tuō lǎn
tuō jiǎo
tuō mǎo
tuō zī
tuō sú
tuō pí
tuō shén
tuō bèi
tuō fà
tuō jiān
tuō tǐ
tuō shēng
tuō jiān
tuō shī
tuō ěr
tuō xì
tuō jiān
tuō bái
tuō jiǎn
tuō tào
tuō wěi
tuō jiù
tuō jù
tuō pō
tuō què
tuō máo
tuō hè
tuō lái
tuō jiāo
tuō juān
tuō náng
tuō shāo
tuō guàn
tuō lí
tuō jié
tuō gōu
tuō diào
tuō zuì
tuō liáo
tuō yī
tuō máng
tuō miù
tuō fán
tuō sè
tuō qiàn
tuō ruò
tuō jiā
tuō lì
tuō wǎn
tuō gōu
tuō zǒu
tuō kǒu
tuō guāng
tuō cuàn
tuō chǎn
tuō zú
tuō hù
tuō gāng
tuō huó
tuō huò
tuō xiǎn
tuō jì
tuō tuō
tuō shòu
tuō sù
tuō wàn
tuō gǎng
tuō dà
tuō xǐ
tuō miǎn
tuō gǎo
tuō rán
tuō sǎ
tuō dù
tuō guān
tuō luò
tuō tāi
tuō ní
tuō qī
tuō qù
tuō lüè
tuō xì
tuō sì
tuō xuē
tuō bāo
tuō lóng
tuō qì
tuō jiǎ
tuō xiàng
tuō yǐng
tuō róng
tuō shǒu
tuō fèng
tuō jí
tuō fàng
tuō má
tuō chǎn
tuō chú
tuō tù
tuō gēn
tuō zhuàn
tuō gǎo
tuō wèi
tuō fā
tuō chū
tuō wǎng
tuō bó
tuō lòu
tuō dàng
tuō pín
tuō táo
tuō xǐ
tuō mìng
tuō bài
tuō shēn
tuō chèng
tuō sù
tuō huà
tuō wà
tuō kùn
tuō xíng
tuō qīng
tuō piàn
tuō mǐn
tuō jiě
tuō zhī
tuō zān
tuō huàn
tuō bǎ
tuō jīn
tuō guī
tuō chún
tuō kù
tuō xiè
tuō kōng
tuō jiàn
tuō bǐng
tuō chuí
tuō huò
tuō cān
tuō yǎng
tuō huá
tuō diāo
tuō mào
tuō shuò
⒈ 后以“脱腕”形容书写用力且极其迅速。
引《新唐书·苏颋传》:“玄宗平内难,书詔填委。独頲在太极后阁,口所占授,功状百绪,轻重无所差。书吏白曰:‘丐公徐之,不然,手腕脱矣。’”
清龚自珍《己亥杂诗》之十二:“掌故罗胸是国恩,小胥脱腕万言存。”
脱tuō(1)(动)本义:肉去皮。(2)(动)(皮肤、毛发等)脱落:~发|~毛。(3)(动)取下;除去:~帽|~鞋。(4)(动)脱离:~党|~水。(5)漏掉(文字):这一行里~了三个字。(6)(形)〈书〉轻慢。(7)(连)〈书〉倘若;或许:~有遗漏;必致误事。(8)姓。
腕读音:wàn腕wàn(名)(~子;~儿)胳膊下端跟手掌相连接的可以活动的部分。