tuō chǎn
tuō tuō
tuō kù
tuō yǐng
tuō kǒu
tuō miù
tuō fèng
tuō fán
tuō bǎ
tuō shāo
tuō cān
tuō guān
tuō xǐ
tuō sǎ
tuō jiàn
tuō xíng
tuō ěr
tuō xuē
tuō luò
tuō wàn
tuō bài
tuō qì
tuō wà
tuō gēn
tuō dàng
tuō sú
tuō yǎng
tuō xǐ
tuō jiān
tuō gōu
tuō shēn
tuō wěi
tuō luàn
tuō gǔ
tuō lái
tuō shòu
tuō jiǎ
tuō gāng
tuō shī
tuō rán
tuō hù
tuō náng
tuō fù
tuō chún
tuō qiàn
tuō huà
tuō diāo
tuō zuì
tuō tào
tuō qīng
tuō máo
tuō wǎng
tuō mìng
tuō shuò
tuō kùn
tuō shǒu
tuō qī
tuō sì
tuō chū
tuō jiā
tuō ěr
tuō mǐn
tuō máng
tuō diào
tuō bāo
tuō fà
tuō hè
tuō lǎn
tuō jié
tuō mǎo
tuō fàng
tuō róng
tuō dà
tuō zhī
tuō pín
tuō huò
tuō fā
tuō dù
tuō jiāo
tuō xiǎn
tuō wǎn
tuō piàn
tuō zhuàn
tuō ruò
tuō jīn
tuō miù
tuō huó
tuō zú
tuō liáo
tuō zǒu
tuō jiù
tuō sù
tuō má
tuō huá
tuō juān
tuō xiè
tuō jù
tuō qì
tuō jiān
tuō kōng
tuō shēng
tuō sè
tuō sù
tuō guī
tuō jì
tuō lòu
tuō lì
tuō bèi
tuō jiè
tuō xì
tuō xiàng
tuō jiě
tuō jiǎn
tuō jiāng
tuō zān
tuō bó
tuō lí
tuō miǎn
tuō mào
tuō chǎn
tuō cuàn
tuō chuí
tuō táo
tuō guàn
tuō gǎng
tuō qīng
tuō yī
tuō jiǎo
tuō wèi
tuō tāi
tuō bái
tuō shén
tuō lüè
tuō què
tuō lóng
tuō pí
tuō guāng
tuō pō
tuō jiān
tuō tǐ
tuō gǎo
tuō dǎng
tuō jí
tuō gōu
tuō tù
tuō huàn
tuō qù
tuō zī
tuō bǐng
tuō gǎo
tuō chú
tuō xì
tuō huò
tuō chèng
tuō ní
zhēng cān
cháo cān
xiǎo cān
luán cān
niǎo cān
jiě cān
liǎng cān
yì cān
fēi cān
zuǒ cān
nú cān
xiàng cān
pí cān
guī cān
shuō cān
yún cān
dào cān
diàn cān
lóng cān
tuō cān
léi cān
biāo cān
róng cān
yòu cān
lián cān
jù cān
niǎo cān
hè cān
sù cān
fú cān
liú cān
⒈ 谓解下骖马,以助治丧之用。后因用为以财助人之急的典实。
引《礼记·檀弓上》:“孔子之卫,遇旧馆人之丧,入而哭之哀,出,使子贡脱驂而賻之。”
宋黄庭坚《李濠州挽词》:“掛剑自知吾已许,脱驂不为涕无从。”
明屠隆《綵毫记·远谪夜郎》:“脱驂永念千秋义,岂止淮隂一饭恩。”
林学衡《赠人》诗:“脱驂赠策非我分,絶笔何因更泣麟。”
脱tuō(1)(动)本义:肉去皮。(2)(动)(皮肤、毛发等)脱落:~发|~毛。(3)(动)取下;除去:~帽|~鞋。(4)(动)脱离:~党|~水。(5)漏掉(文字):这一行里~了三个字。(6)(形)〈书〉轻慢。(7)(连)〈书〉倘若;或许:~有遗漏;必致误事。(8)姓。
骖读音:cān骖cān(形)古代指驾车时套在车前两边的马(古代一般用三匹马或四匹马拉车):左~|右~。