tíng jiàn
tíng duì
tíng píng
tíng shòu
tíng jié
tíng wèi
tíng lǐ
tíng shé
tíng shì
tíng yì
tíng píng
tíng zhàng
tíng kuí
tíng guī
tíng jū
tíng zhèng
tíng zhì
tíng biàn
tíng biàn
tíng zhēng
tíng yuàn
tíng jū
tíng shū
tíng cān
tíng cè
tíng kǒng
tíng lì
tíng nì
tíng huǐ
tíng tuī
hòng zhēng
hǒng zhēng
rǎng zhēng
zhàn zhēng
fèn zhēng
bù zhēng
biàn zhēng
jié zhēng
guāi zhēng
nì zhēng
gòu zhēng
fén zhēng
nèi zhēng
hǔ zhēng
yǐn zhēng
jiàn zhēng
lì zhēng
tǐng zhēng
jūn zhēng
jīn zhēng
huá zhēng
jù zhēng
gòu zhēng
lùn zhēng
wō zhēng
huì zhēng
guī zhēng
tíng zhēng
xiāng zhēng
biàn zhēng
wū zhēng
bó zhēng
qīn zhēng
jiào zhēng
fēn zhēng
chà zhēng
sòng zhēng
fēn zhēng
biàn zhēng
quán zhēng
dǐng zhēng
bīng zhēng
jìng zhēng
fèn zhēng
bǐ zhēng
zhèng zhēng
xióng zhēng
xuān zhēng
fèn zhēng
jiǎo zhēng
dòu zhēng
jiāo zhēng
dǎng zhēng
gé zhēng
kàng zhēng
zhú zhēng
jì zhēng
sǐ zhēng
pīn zhēng
⒈ 在朝廷上向皇帝极力谏诤。
引《史记·吕太后本纪》:“陈平、絳侯曰:‘於今面折廷争,臣不如君。夫全社稷,定刘氏之后,君亦不如臣。’”
唐刘餗《隋唐嘉话》卷下:“徐大理有功,每见武后将杀人,必据法廷争。”
宋司马光《与吕晦叔简》:“比日以来,物论颇讥晦叔慎嘿太过,若此际復不廷争,事蹉跌,则入彼朋矣。”
廷tíng(名)朝廷。
争读音:zhēng争zhēng(1)本义:(动)争夺;力求得到或达到:(动)争夺;力求得到或达到(2)(动)争执、争论:~吵|~端|~论|~议|~长论短。争zhēng(副)怎么(多见于诗、词、曲):~知|~奈|~忍。