xián bēi
xián fā
xián jī
xián jí
xián jiē
xián jiǔ
xián gǎn
xián qì
xián jiàn
xián sù
xián fèn
xián bēi
xián yuān
xián bì
xián lóu
xián chí
xián chuí
xián dēng
xián jiā
xián fèn
xián bēi
xián lǚ
xián ēn
xián bēi
xián zhì
xián lè
xián qī
xián jiù
xián wèi
xián bǔ
xián shí
xián nù
xián tí
xián dāo
xián mèng
xián pái
xián piàn
xián fù
xián lè
xián jié
xián āi
xián jiē
xián dài
xián pèi
xián hé
xián huán
xián chuí
xián è
xián jiǎn
xián xū
xián niè
xián lèi
xián wēi
xián suǒ
xián chēng
xián yuàn
xián niè
xián kuài
xián méi
xián gān
xián zhī
xián jí
xián lú
xián mìng
xián dǎn
xián shāng
xián gào
xián jiān
xián xì
xián hèn
xián chán
xián shuāng
xián zhī
xián mù
xián wěi
xián tǐ
xián tì
xián huǐ
xián juě
xián tǔ
xián xián
xián liú
xián yào
xián fèng
xián zhǒng
xián bào
xián jué
xián cí
xián qián
xián yuān
xián lián
xián shěn
xián jiān
xián jué
xián míng
xián pèi
xián huān
fù yuàn
jí yuàn
jiǎo yuàn
chóu yuàn
guài yuàn
gòu yuàn
juān yuàn
chóu yuàn
hè yuàn
bù yuàn
nì yuàn
tàn yuàn
fú yuàn
duì yuàn
fù yuàn
bì yuàn
xié yuàn
fěi yuàn
xián yuàn
mèn yuàn
guǎ yuàn
chūn yuàn
sāo yuàn
fēi yuàn
zǐ yuàn
cǎn yuàn
bēi yuàn
ài yuàn
tuí yuàn
hèn yuàn
cāi yuàn
guī yuàn
sāi yuàn
sān yuàn
chù yuàn
gōng yuàn
chēn yuàn
fèn yuàn
hán yuàn
mán yuàn
mán yuàn
fèn yuàn
jì yuàn
bào yuàn
yù yuàn
rèn yuàn
jié yuàn
qiān yuàn
bào yuàn
cóng yuàn
pí yuàn
sù yuàn
bǎi yuàn
fěi yuàn
sù yuàn
bié yuàn
láo yuàn
zhòng yuàn
tōng yuàn
méi yuàn
dài yuàn
ēn yuàn
jī yuàn
qǔ yuàn
huǐ yuàn
jī yuàn
āi yuàn
liǎn yuàn
cháng yuàn
shù yuàn
ào yuàn
qīn yuàn
jiān yuàn
ěr yuàn
mào yuàn
jiē yuàn
sǔn yuàn
jì yuàn
huì yuàn
jiě yuàn
qiū yuàn
huái yuàn
zī yuàn
hàn yuàn
sī yuàn
yōu yuàn
bàng yuàn
shì yuàn
mín yuàn
xuě yuàn
fán yuàn
sù yuàn
guī yuàn
qī yuàn
yú yuàn
póu yuàn
chóu yuàn
jià yuàn
bū yuàn
wǔ yuàn
tiān yuàn
fěng yuàn
nù yuàn
shì yuàn
⒈ 心怀怨恨。
引《汉书·王嘉传》:“圣王断狱,必先原心定罪,探意立情,故死者不抱恨而入地,生者不衔怨而受罪。”
南朝梁江淹《杂体诗·效陆机<羇宦>》:“流念辞南澨,衔怨别西津。”
清昭槤《啸亭续录·台湾之役》:“於是民益轻官吏,而番亦衔怨次骨。”
衔(1)(动)用嘴含:燕子~泥。(2)(动)存在心里:~恨|~冤。(3)(动)〈书〉接受;奉:~命。(4)(动)相连接:~接。衔xián(名)行政、军事、学术等系统中人员的等级或称号:头~|授~。
怨读音:yuàn怨yuàn(1)(动)怨恨:~毒|~愤。(2)(动)责怪;埋怨:抱~|愁~|恨~|天怒人~。