guǎ fù
guǎ méng
guǎ fá
guǎ àn
guǎ tài
guǎ yú
guǎ gōng
guǎ nè
guǎ wén
guǎ liè
guǎ xiōng
guǎ zhì
guǎ chéng
guǎ chóu
guǎ mǔ
guǎ shí
guǎ bó
guǎ lǎo
guǎ cǎo
guǎ shuāng
guǎ shǎo
guǎ móu
guǎ dàn
guǎ huān
guǎ hè
guǎ ǒu
guǎ néng
guǎ qíng
guǎ lí
guǎ chóu
guǎ mò
guǎ lì
guǎ ēn
guǎ jiǔ
guǎ yuàn
guǎ fāng
guǎ hàn
guǎ zhuàng
guǎ chóu
guǎ là
guǎ hú
guǎ qī
guǎ mào
guǎ ǒu
guǎ zǐ
guǎ là
guǎ hé
guǎ fā
guǎ mèi
guǎ yù
guǎ tóu
guǎ bái
guǎ lā
guǎ duàn
guǎ shuāng
guǎ jiàn
guǎ dú
guǎ jiāng
guǎ tè
guǎ sǎo
guǎ yǔ
guǎ dǎng
guǎ guò
guǎ mìng
guǎ gū
guǎ sè
guǎ xiá
guǎ huáng
guǎ qiǎn
guǎ wèi
guǎ yóu
guǎ yíng
guǎ chù
guǎ shì
guǎ rén
guǎ zhù
guǎ shěn
guǎ tú
guǎ dé
guǎ xìn
guǎ mín
guǎ fū
guǎ wéi
guǎ chén
guǎ qīng
guǎ qì
guǎ fu
guǎ yuē
guǎ yán
guǎ cù
guǎ ruò
guǎ nián
guǎ jū
guǎ lǜ
guǎ zhī
guǎ jūn
guǎ shòu
guǎ dàn
guǎ hé
guǎ jiāo
guǎ ài
guǎ xué
guǎ dàn
guǎ qiàn
guǎ xiān
guǎ lòu
guǎ qù
guǎ lǎo
guǎ huǐ
guǎ lì
guǎ kè
tàn yuàn
bū yuàn
xián yuàn
tiān yuàn
tuí yuàn
jiě yuàn
chóu yuàn
hèn yuàn
sān yuàn
sǔn yuàn
cāi yuàn
mán yuàn
sāi yuàn
tōng yuàn
hè yuàn
fěi yuàn
ài yuàn
zī yuàn
yù yuàn
sī yuàn
fú yuàn
bì yuàn
gōng yuàn
mèn yuàn
rèn yuàn
fēi yuàn
jì yuàn
fèn yuàn
jià yuàn
hán yuàn
cóng yuàn
shì yuàn
jiē yuàn
qīn yuàn
qiū yuàn
āi yuàn
bēi yuàn
bǎi yuàn
cháng yuàn
duì yuàn
láo yuàn
chóu yuàn
chūn yuàn
qǔ yuàn
shì yuàn
chēn yuàn
zǐ yuàn
pí yuàn
huǐ yuàn
ěr yuàn
fán yuàn
bàng yuàn
liǎn yuàn
huì yuàn
bié yuàn
jī yuàn
sù yuàn
fù yuàn
jī yuàn
shù yuàn
póu yuàn
yōu yuàn
nì yuàn
sù yuàn
bù yuàn
xuě yuàn
jì yuàn
sù yuàn
fèn yuàn
gòu yuàn
cǎn yuàn
mào yuàn
guài yuàn
bào yuàn
chù yuàn
jié yuàn
sāo yuàn
qiān yuàn
fěi yuàn
huái yuàn
jiǎo yuàn
guī yuàn
ào yuàn
qī yuàn
dài yuàn
fù yuàn
mín yuàn
mán yuàn
wǔ yuàn
jiān yuàn
fěng yuàn
ēn yuàn
méi yuàn
jí yuàn
nù yuàn
guī yuàn
bào yuàn
zhòng yuàn
hàn yuàn
juān yuàn
xié yuàn
yú yuàn
chóu yuàn
guǎ yuàn
⒈ 犹无怨。
引《易·繫辞下》:“损以远害,益以兴利,困以寡怨。”
韩康伯注:“困而不滥,无怨於物。”
孔颖达疏:“遇困守节不移,不怨天不尤人,是无怨於物,故寡怨也。”
《荀子·君道》:“故君子之於礼也,敬而安之;其於事也,径而不失;其於人也,寡怨宽裕而无阿。”
寡guǎ(1)(形)少;缺少(跟‘众、多’相对):~欢|沉默~言|~不敌众|孤陋~闻。(2)(形)淡而无味:清汤~水。(3)(形)妇女死了丈夫:守~|~居。
怨读音:yuàn怨yuàn(1)(动)怨恨:~毒|~愤。(2)(动)责怪;埋怨:抱~|愁~|恨~|天怒人~。