xiàn kuàng
qīng kuàng
zì kuàng
lǚ kuàng
jǐng kuàng
jiā kuàng
bào kuàng
guān kuàng
dāi kuàng
cǎn kuàng
shì kuàng
wèi kuàng
zhàn kuàng
zhuàng kuàng
jiǒng kuàng
jìng kuàng
qiě kuàng
zhì kuàng
huàn kuàng
lái kuàng
kè kuàng
xīng kuàng
qǐ kuàng
chē kuàng
dé kuàng
lài kuàng
hé kuàng
biāo kuàng
wú kuàng
ā kuàng
shèng kuàng
shèng kuàng
xiāng kuàng
gài kuàng
jìn kuàng
bǐ kuàng
pín kuàng
dìng kuàng
bìng kuàng
yōu kuàng
yǎ kuàng
còu kuàng
shì kuàng
yì kuàng
bǐ kuàng
xíng kuàng
qíng kuàng
zhǔn kuàng
hǎi kuàng
ér kuàng
gù kuàng
lǎo kuàng
sài kuàng
shì kuàng
pì kuàng
jiǎn kuàng
shí kuàng
⒈ 亦作“譬况”。用近似的事物来比照说明。见“譬况”。
引北齐颜之推《颜氏家训·音辞》:“逮郑玄注六经, 高诱注《吕览》、《淮南》, 许慎造《説文》, 刘熙製《释名》,始有譬况假借以证音字耳。”
明杨慎《丹铅杂录·古人多譬况》:“秦汉以前,书籍之文,言多譬况,当求於意外。”
刘师培《文说·和声》:“同一字而音韵互歧,同一音而形体各判。故‘读如’‘读若’,半为譬况之词;‘当作’‘当为’,亦属旁通之证。”
譬pì(动)比喻;比方:~如|~喻|设~。
况读音:kuàng况kuàng(1)(名)情形:情~|状~|近~。(2)(动)比方:比~|以古~今。(3)(kuànɡ)姓。况kuàng〈书〉况且;何况。