bǐ chēng
bǐ shí
bǐ sè
bǐ yāo
bǐ gài
bǐ rú
bǐ xīn
bǐ màn
bǐ fù
bǐ dùn
bǐ àn
bǐ huì
bǐ jiàn
bǐ jiā
bǐ xiè
bǐ pǔ
bǐ wù
bǐ ruò
bǐ yì
bǐ zhēng
bǐ chén
bǐ sè
bǐ kuàng
bǐ xì
bǐ chì
bǐ pò
bǐ bèi
bǐ shì
bǐ shí
bǐ yàn
bǐ sì
bǐ miù
bǐ bì
bǐ yuàn
bǐ lǚ
bǐ jiāng
bǐ zī
bǐ xùn
bǐ bào
bǐ yì
bǐ liè
bǐ xiào
bǐ lèi
bǐ gù
bǐ jìn
bǐ lì
bǐ qū
bǐ bèi
bǐ wěi
bǐ xià
bǐ xiá
bǐ zhà
bǐ rén
bǐ xiǎo
bǐ yū
bǐ nìng
bǐ zào
bǐ xiàn
bǐ dú
bǐ làn
bǐ àn
bǐ guó
bǐ sāi
bǐ jì
bǐ sài
bǐ lìn
bǐ shì
bǐ tè
bǐ zá
bǐ ǎn
bǐ tǎn
bǐ yì
bǐ gǒu
bǐ zhǐ
bǐ qì
bǐ yí
bǐ lìn
bǐ yán
bǐ mí
bǐ zhì
bǐ ǎi
bǐ zǐ
bǐ è
bǐ shì
bǐ jiǎn
bǐ yú
bǐ cù
bǐ cí
bǐ zú
bǐ hàn
bǐ cóng
bǐ dàn
bǐ yǔ
bǐ xiè
bǐ jiàn
bǐ lòu
bǐ zhuō
bǐ tán
bǐ dé
bǐ jiàn
bǐ suǒ
bǐ huái
bǐ miù
bǐ dù
bǐ màn
bǐ bèi
bǐ qiǎn
bǐ suì
bǐ zhí
bǐ bó
bǐ shēng
bǐ yě
bǐ zhì
bǐ jiè
bǐ yàn
bǐ lǐ
bǐ lǎo
bǐ qì
bǐ lüè
bǐ sú
bǐ zhì
bǐ fū
bǐ tǔ
bǐ xiè
bǐ jiàn
bǐ liú
bǐ nè
bǐ mèi
bǐ yì
bǐ rǒng
bǐ nüè
chē kuàng
gù kuàng
shì kuàng
ér kuàng
yǎ kuàng
xīng kuàng
wú kuàng
jìn kuàng
dìng kuàng
pì kuàng
zhàn kuàng
lái kuàng
qīng kuàng
bào kuàng
bìng kuàng
dāi kuàng
sài kuàng
ā kuàng
zì kuàng
yōu kuàng
cǎn kuàng
huàn kuàng
wèi kuàng
lài kuàng
kè kuàng
xiàn kuàng
jiǎn kuàng
jìng kuàng
còu kuàng
bǐ kuàng
qǐ kuàng
jiǒng kuàng
lǎo kuàng
xiāng kuàng
zhuàng kuàng
gài kuàng
bǐ kuàng
zhì kuàng
shì kuàng
yì kuàng
biāo kuàng
shí kuàng
shèng kuàng
guān kuàng
qiě kuàng
zhǔn kuàng
hé kuàng
shèng kuàng
pín kuàng
jiā kuàng
lǚ kuàng
xíng kuàng
shì kuàng
dé kuàng
jǐng kuàng
qíng kuàng
hǎi kuàng
⒈ 谦称个人情况。
引唐白居易《答户部崔侍郎书》:“首垂问以鄙况。不足云,盖默默兀兀,委顺任化而已。”
清宣鼎《夜雨秋灯录·龙梭三娘》:“餘询琼儿自悉。鄙况林泉闃寂,车马音稀,惟濡笔为贤契纪循良善绩也。”
鄙bǐ(1)(形)粗俗;低下:~俗(粗俗;庸俗)|卑~。(2)(代)谦辞;旧时用于自称:~人|~意|~见。(3)(动)〈书〉轻视;看不起:~视|~弃(看不起;厌恶)。(4)(名)〈书〉边远的地方:边~。
况读音:kuàng况kuàng(1)(名)情形:情~|状~|近~。(2)(动)比方:比~|以古~今。(3)(kuànɡ)姓。况kuàng〈书〉况且;何况。