lài kuàng
còu kuàng
hé kuàng
wú kuàng
lǚ kuàng
guān kuàng
shèng kuàng
jìng kuàng
shì kuàng
gài kuàng
shì kuàng
shí kuàng
huàn kuàng
chē kuàng
kè kuàng
zhì kuàng
yì kuàng
pì kuàng
sài kuàng
xīng kuàng
zì kuàng
jǐng kuàng
ā kuàng
zhàn kuàng
shèng kuàng
cǎn kuàng
bǐ kuàng
shì kuàng
xiàn kuàng
lái kuàng
lǎo kuàng
jiā kuàng
pín kuàng
zhuàng kuàng
qīng kuàng
gù kuàng
dé kuàng
qǐ kuàng
xiāng kuàng
yǎ kuàng
bǐ kuàng
zhǔn kuàng
dāi kuàng
xíng kuàng
jiǎn kuàng
dìng kuàng
bìng kuàng
wèi kuàng
hǎi kuàng
ér kuàng
qiě kuàng
jìn kuàng
bào kuàng
qíng kuàng
biāo kuàng
yōu kuàng
jiǒng kuàng
⒈ 犹况且。
引唐韩愈《重云一首李观疾赠之》诗:“且况天地间,大运自有常。”
[ qiě ]
1. 尚,还,表示进一层:既高且大。尚且。况且。
2. 表示暂时:苟且偷安。姑且。
3. 表示将要、将近:城且拔矣。年且九十。
4. 一面这样,一面那样:且走且说。
5. 表示经久:这双鞋且穿呢!
6. 文言发语词,用在句首,与“夫”相似:且说。
7. 姓。
[ jū ]
1. 文言助词,用在句末,与“啊”相似。
2. 多的样子。
3. 农历六月的别称。
4. 敬慎的样子:“有萋有且”。
5. 古同“趄”,趑趄。
况读音:kuàng况kuàng(1)(名)情形:情~|状~|近~。(2)(动)比方:比~|以古~今。(3)(kuànɡ)姓。况kuàng〈书〉况且;何况。