kōu cháng
luó cháng
biàn cháng
fēng cháng
chān cháng
xūn cháng
yǐ cháng
gōng cháng
qīn cháng
yī shang
kè cháng
dǎo cháng
jiǒng cháng
gǔn cháng
qiān cháng
dān cháng
yuè shang
jiān cháng
sù cháng
lún cháng
qīng shang
fú cháng
jiǎ cháng
guān cháng
fǔ cháng
wéi cháng
huáng cháng
bān cháng
zhū cháng
ní cháng
hé cháng
suì cháng
chuí shang
yǔ cháng
qiān cháng
xiù shang
pí cháng
shuāi cháng
guī cháng
liè cháng
xià cháng
ní cháng
guī cháng
fēng cháng
jiān shang
jū cháng
huì cháng
rèn cháng
hóng cháng
zhēng shang
xuán cháng
qiān shang
wéi cháng
duàn cháng
yún cháng
即袿衣。
战国楚宋玉《神女赋》:“振绣衣,被袿裳。”《后汉书·皇后纪上·和熹邓皇后》:“簪珥光采,袿裳鲜明。” 唐冯贽《南部烟花记·桂宫》:“ 丽华被素袿裳,梳凌云髻,插白通草、苏孕子。” 清张芳《黛史》卷一:“袿,裳以为粲,秀腰修领见其都。”参见“ 袿衣 ”。
1. 古代妇女所穿的华丽的衣服:“振绣衣,被袿裳。”
2. 衣袖:“理袿襟,整服饰。”
3. 衣后襟。
裳读音:cháng,shang[ cháng ]1. 〔裳裳〕光明。
2. 古代指遮蔽下体的衣裙。