guān cí
guān miǎn
guàn xù
guān jiàn
guān gài
guān zhì
guān jù
guàn shòu
guān ěr
guān jū
guān zhòu
guān cí
guān zuò
guān yīng
guān shì
guàn fú
guān jī
guàn qún
guān nián
guān màn
guàn dé
guàn gǒu
guàn lún
guān biàn
guān lǐ
guān xiá
guān gǔ
guàn bù
guān yù
guān zi
guàn jūn
guàn jīn
guān hūn
guàn zǔ
guān shēn
guān zān
guān mào
guān lǚ
guàn dài
guān chán
guān ruí
guān jiào
guàn jué
guàn shì
guān jīng
guān shì
guān pèi
guān fú
guān fú
guān mào
guàn lǐ
guān hūn
guān shí
guān yì
guān shí
guān jī
guān dài
guān pèi
guàn suì
guàn zú
guàn shǒu
guān chǎng
guān shì
guān què
guān jūn
guān guà
guān jù
guān wèn
guān zhì
guān cháng
guàn piān
qiān cháng
biàn cháng
huì cháng
wéi cháng
zhū cháng
gōng cháng
yǔ cháng
hé cháng
rèn cháng
yuè shang
qīng shang
gǔn cháng
ní cháng
hóng cháng
qiān cháng
xūn cháng
luó cháng
xiù shang
chuí shang
qīn cháng
qiān shang
fǔ cháng
ní cháng
fēng cháng
guī cháng
guān cháng
sù cháng
suì cháng
zhēng shang
xuán cháng
jiān shang
duàn cháng
wéi cháng
pí cháng
kōu cháng
shuāi cháng
huáng cháng
yún cháng
dǎo cháng
chān cháng
fú cháng
jū cháng
liè cháng
dān cháng
lún cháng
kè cháng
fēng cháng
bān cháng
yī shang
yǐ cháng
jiān cháng
guī cháng
jiǒng cháng
xià cháng
jiǎ cháng
1.指官吏的全套礼服。 2.指穿着官服。 3.指官宦士绅。 4.指官职。 5.指文明﹑礼仪制度。
⒈ 指官吏的全套礼服。 宋罗大经《鹤林玉露》卷七:“﹝刘子澄﹞守衡阳日,以冠裳涖事,宪使赵民则尝紫衫来见。 子澄不脱冠裳肃之, 民则请免冠裳。
引子澄端笏肃容曰:‘戒石在前,小臣岂敢。’ 民则皇恐,退具冠裳以见。”
⒉ 指穿着官服。
引《宋史·范应铃传》:“夙兴,冠裳听讼,发擿如神。”
⒊ 指官宦士绅。
引唐高彦休《唐阙史·虎食伊璠》:“冠裳农贾,挈妻孥潜跡而出者,不可胜记。”
清孔尚任《桃花扇·先声》:“今日冠裳雅会,就要演这本传奇。”
⒋ 指官职。
引宋范成大《胡宗伟罢官改秩作诗送之》:“万境何如一丘壑,几时定解冠裳缚。”
⒌ 指文明、礼仪制度。
引太平天囯洪仁玕《诛妖檄文》:“智士趋时,必在取乱侮亡之会,况削尔父母毛髮,毁我往古冠裳。”
清莫友芝《有感》诗之一:“卧榻事殊南越远,可容鳞介溷冠裳。”
1. 帽子:衣冠。冠戴。冠盖(古代官吏的帽子和车盖,借指官吏)。衣冠楚楚。
2. 形状像帽子或在顶上的东西:冠子。鸡冠。树冠。冠状动脉。
裳读音:cháng,shang[ cháng ]1. 〔裳裳〕光明。
2. 古代指遮蔽下体的衣裙。