hé de
hé gǎn
hé rǎo
hé ēn
hé lán
hé mǎ
hé yī
hé zhū
hé rùn
hé pán
hé liáng
hé kuì
hé huá
hé lì
hé de
hé lǐ
hé zǐ
hé dài
hè dān
hé bí
hé méng
hé pèi
hé lài
hé qián
hé chú
hé juàn
hé cháng
hé xiào
hé qú
hé lèi
hé tǒng
hé qiǎng
hé huā
hé dèng
hé gài
hé bāo
hè zài
hé sī
hé dàng
hé juàn
hè fù
hé zhì
hé bēi
hé hé
hé jù
hé chǒng
huì cháng
wéi cháng
guī cháng
jiǒng cháng
fēng cháng
hóng cháng
guān cháng
yǐ cháng
jū cháng
chuí shang
shuāi cháng
kōu cháng
xiù shang
bān cháng
yī shang
fēng cháng
zhū cháng
jiān cháng
qiān cháng
luó cháng
liè cháng
qiān cháng
dān cháng
zhēng shang
hé cháng
gǔn cháng
ní cháng
guī cháng
ní cháng
kè cháng
yǔ cháng
xià cháng
qīn cháng
biàn cháng
duàn cháng
qiān shang
wéi cháng
jiǎ cháng
dǎo cháng
xūn cháng
chān cháng
xuán cháng
fú cháng
fǔ cháng
jiān shang
lún cháng
yuè shang
huáng cháng
gōng cháng
qīng shang
suì cháng
pí cháng
sù cháng
rèn cháng
yún cháng
1.用荷叶做衣服,示其人之高洁。语本《楚辞.离骚》:"制芰荷以为衣兮,雧芙蓉以为裳。" 2.指隐[.好工具]逸者之服。 3.借指高人隐士。
⒈ 用荷叶做衣服,示其人之高洁。
引语本《楚辞·离骚》:“製芰荷以为衣兮,雧芙蓉以为裳。”
南朝宋傅亮《芙蓉赋》:“咏三閭之披服,美兰佩而荷裳。”
⒉ 指隐逸者之服。
引唐刘长卿《喜朱拾遗承恩拜命赴任上都》诗:“詔书徵拜脱荷裳,身去东山闭草堂。”
⒊ 借指高人隐士。
引唐王昌龄《送欧阳会稽之任》诗:“应须枉车歇,为我访荷裳。”