yī liào
yī mào
yī bǐng
yī kào
yī jū
yī bó
yī guān
yī jiǎ
yī guī
yī lǐn
yī fú
yī shān
yī jí
yī lǚ
yī wù
yī léng
yī gōu
yī chà
yī dǐng
yī mèi
yī qiú
yī miǎn
yī tāo
yī guì
yī yú
yī kèn
yī shí
yī shang
yī dōu
yī jīn
yī zhuó
yī qīn
yī qū
yī pái
yì bèi
yī jīn
yī xiǎng
yī zān
yī lù
yī xīn
yī dān
yī bō
yī páo
yī lǐng
yī jià
yì jǐn
yī fu
yī qún
yī é
yī shòu
yī zhāng
yī xiù
yī lián
yī qiè
yī fú
yī mǎ
yī bǔ
yī chú
yī fēn
yī qià
yī gé
yī náng
yī jīn
yì hè
yī cǎi
yī bao
yī jiǒng
yī lián
yī sēn
yì fù
yī bǎi
yī niǔ
yī héng
yī gōng
yī bō
yī bāo
yī sì
yī dài
yī chē
qīng shang
liè cháng
qīn cháng
qiān cháng
wéi cháng
xiù shang
dǎo cháng
qiān cháng
kè cháng
yī shang
fǔ cháng
yuè shang
biàn cháng
yún cháng
yǔ cháng
dān cháng
huáng cháng
jū cháng
chuí shang
shuāi cháng
jiān cháng
guān cháng
jiān shang
fēng cháng
ní cháng
fēng cháng
pí cháng
zhēng shang
xuán cháng
duàn cháng
hóng cháng
xià cháng
kōu cháng
zhū cháng
lún cháng
gǔn cháng
ní cháng
guī cháng
yǐ cháng
jiǎ cháng
gōng cháng
bān cháng
wéi cháng
sù cháng
rèn cháng
fú cháng
huì cháng
suì cháng
hé cháng
guī cháng
xūn cháng
chān cháng
jiǒng cháng
qiān shang
luó cháng
衣裳yīshang
(1) 衣服的通称
例身上衣裳。——唐·白居易《卖炭翁》例与衣裳。——唐·柳宗元《童区寄传》例泪满衣裳。——唐·杜甫《闻官军收河南河北》例振衣裳。——清·方苞《左忠毅公逸事》英clothing⒈ 古时衣指上衣,裳指下裙。后亦泛指衣服。
引《诗·齐风·东方未明》:“东方未明,颠倒衣裳。”
毛传:“上曰衣,下曰裳。”
《陈书·沉众传》:“其自奉养甚薄,每於朝会之中,衣裳破裂,或躬提冠屨。”
明田艺蘅《留青日札·妇衣》:“妇人之服不殊,谓衣裳,上下同色也。今惟越人服青为然。”
曹禺《北京人》第一幕:“她不肯涂红抹粉,也不愿穿鲜艳的衣裳。”
⒉ 后因以借指圣贤的君主。
引《易·繫辞下》:“黄帝、尧、舜垂衣裳而天下治,盖取诸乾坤。”
汉焦赣《易林·坤之讼》:“天之德室,温仁受福,衣裳所在,凶恶不起。”
⒊ 代称达官贵人或儒雅之士。
引《后汉书·崔駰传》:“方斯之际,处士山积,学者川流,衣裳被宇,冠盖云浮。”
《南史·任昉传》:“於是冠盖辐凑,衣裳云合,輜軿击轊,坐客恒满。”
清朱焘《北窗呓语》:“衣裳之位置济济可观。”
⒋ 借指中国。参见“中国”。
引汉扬雄《法言·孝至》:“朱厓之絶, 捐之之力也,否则介鳞易我衣裳。”
《后汉书·杨终传》:“故孝元弃珠崖之郡, 光武絶西域之国,不以介鳞易我衣裳。”
李贤注:“衣裳,谓中国也。”
古时上衣称衣,下裙称裳,故衣服合称为「衣裳」。