huà zī
huà wǎng
huà yè
huà sī
huà chá
huà bà
huà tí
huà xiāng
huà bà
huà nòng
huà xù
huà zhàng
huà duān
huà bái
huà chà
huà bǐng
huà biǎo
huà fēng
huà míng
huà yǎn
huà lùn
huà zhǎng
huà tóu
huà fǎ
huà bà
huà xìn
huà yǔ
huà tǒng
huà bié
huà liú
huà xià
huà běn
huà chá
huà bǎ
huà yīn
huà cái
huà tán
huà zhāi
huà liào
huà tíng
huà shēng
huà wén
huà shuō
huà pēi
huà bā
huà jiù
huà jù
huà fèi
huà xiān
huà yán
huà lù
huà xīn
huà wěi
huà yǔ
huà quán
huà kǒu
huà lào
huà kuò
huà xù
huà cì
huà jī
huà yì
zhā bǎ
dǎo bǎ
tuō bǎ
lā bǎ
sào bǎ
lōu bǎ
qiān bǎ
yìn bà
sāo bǎ
huǒ bǎ
fǎn bǎ
lì bǎ
cài bǎ
fáng bǎ
zhá bǎ
liè bǎ
zǒng bǎ
bài bǎ
kào bǎ
hé bǎ
nián bǎ
mù bǎ
ná bǎ
bīng bǎ
shuǎ bǎ
gōng bǎ
fān bǎ
dǎo bǎ
dà bǎ
huà bà
jiàn bǎ
bǎi bǎ
ná bǎ
gǒng bǎ
shǒu bà
bǐng bǎ
dāo bà
shā bǎ
zhí bǎ
qiā bǎ
kē bǎ
shǒu bǎ
pī bǎ
yíng bà
chē bǎ
mén bà
gè bǎ
chí bǎ
jià bǎ
biē bǎ
shùn bǎ
qiá bǎ
zhǎng bǎ
mǎn bǎ
⒈ 话柄。
引《初刻拍案惊奇》卷二十:“那婆子自做了这些话把,被媳妇每每衝着,虚心病了,自没意思。”
陆文夫《一路平安》二:“你找了他他不解决,我就攥住了话把。”
被人当作谈笑资料的言论行为。《三宝太监西洋记通俗演义.第一六回》:「世上那里有这许多的天星,只怕明日征西洋有些做话把。」《初刻拍案惊奇.卷二○》:「那婆子自做了这些话把,被媳妇每每冲著,虚心病了,自没意思。」也作「话靶」、「话柄」。
话huà(1)(名)(~儿)说出来的能够表达思想的声音;或者把这种声音记录下来的文字:讲~|会~。(2)(动)说;谈:~别|~家常|茶~会。
把读音:bǎ,bà[ bà ]1. 物体上便于手拿的部分:刀把儿。
2. 被人作为说笑资料的言行:话把儿。