huà zhàng
huà zhǎng
huà xù
huà quán
huà wén
huà zī
huà tóu
huà lùn
huà fǎ
huà wěi
huà tíng
huà lù
huà bǐng
huà bà
huà wǎng
huà yīn
huà yǔ
huà jī
huà xīn
huà bà
huà tí
huà kuò
huà xià
huà cái
huà bǎ
huà tǒng
huà fèi
huà bié
huà jù
huà yè
huà cì
huà pēi
huà fēng
huà yì
huà yán
huà duān
huà lào
huà chá
huà xiān
huà kǒu
huà xìn
huà běn
huà bā
huà shuō
huà bà
huà míng
huà biǎo
huà liú
huà yǔ
huà xù
huà chà
huà tán
huà bái
huà sī
huà yǎn
huà nòng
huà xiāng
huà shēng
huà chá
huà liào
huà jiù
huà zhāi
cháng bǐng
xíng bǐng
tán bǐng
ā bǐng
jù bǐng
qiè bǐng
dǒu bǐng
mín bǐng
duó bǐng
cùn bǐng
jūn bǐng
zǎi bǐng
xuán bǐng
chán bǐng
fú bǐng
zhòng bǐng
wáng bǐng
bīng bǐng
fǎ bǐng
guó bǐng
bǎ bǐng
èr bǐng
quán bǐng
cí bǐng
shàn bǐng
lùn bǐng
cāo bǐng
bà bǐng
qū bǐng
xiāng bǐng
shī bǐng
wēi bǐng
cháo bǐng
wén bǐng
xiào bǐng
zhèng bǐng
yù bǐng
jiě bǐng
lì bǐng
bà bǐng
shí bǐng
dé bǐng
lǐ bǐng
dào bǐng
dāo bǐng
yǎn bǐng
xī bǐng
róng bǐng
huà bǐng
zhí bǐng
chē bǐng
tiān bǐng
zhǔ bǐng
shì bǐng
zhuān bǐng
quán bǐng
wò bǐng
yè bǐng
shī bǐng
héng bǐng
wǔ bǐng
dào bǐng
tuō bǐng
tán bǐng
kuí bǐng
bā bǐng
yùn bǐng
quán bǐng
qiān bǐng
rén bǐng
pá bǐng
gāng bǐng
话柄huàbǐng
(1) 被人拿来做(.好工具)谈笑资料的言论或行为
英subject for ridicule;handle;sth.to talk about⒈ 供人谈话的资料。
引唐赵璘《因话录·徵》:“王判书后云:‘新命虽闻,旧衔尚在。遽为招命,堪入笑林。’ 洛中以为话柄。”
《古今小说·沉小霞相会出师表》:“只为严嵩父子恃宠贪虐,罪恶如山,引出一个忠臣来,做出一段奇奇怪怪的事迹,留下一段轰轰烈烈的话柄。”
茅盾《色盲》:“她不肯落人话柄,受人非笑。”
⒉ 话头。参见“话头”。
引唐李商隐《杂纂》:“搀夺人话柄。”
《儿女英雄传》第三十回:“且莫只顾閒谈,打断了人家小夫妻三个的话柄。”
骆宾基《胶东的“暴民”》七:“‘督办的大儿子到济南去了。’ 柳世杰重拾他的话柄。”
被人当作谈笑的言论行为。《初刻拍案惊奇.卷三》:「今说一个恃本事说大话的,受了好些惊恐,惹出一场话柄来。」《醉醒石.第三回》:「当初那冯老在日,承他好意,要将女儿招赘我。不料拣得日子,冯老没了。至今结亲不成,空做一场话柄。」也作「话把」、「话靶」。
话huà(1)(名)(~儿)说出来的能够表达思想的声音;或者把这种声音记录下来的文字:讲~|会~。(2)(动)说;谈:~别|~家常|茶~会。
柄读音:bǐng柄bǐng(1)(名)器物的把儿:刀~|勺~。(2)(名)植物的花、叶或果实跟茎或枝连着的部分:花~|叶~。(3)(名)比喻在言行上被人抓住的材料:话~|笑~|把~。(4)(名)〈书〉执掌:~国|~政。(5)(名)〈书〉权:国~。(量)〈方〉用于某些带把儿的东西:国~。(量)〈方〉用于某些带把儿的东西