jiē qiè
jiē bái
jiē niè
jiē yáng
jiē kāi
jiē guō
jiē gài
jiē dǐ
jiē gān
jiē pī
jiē jiāo
jiē dì
jiē jú
jiē xí
jiē jǔ
jiē pò
jiē dì
jiē shì
jiē bǎo
jiē tiáo
jiē cān
jiē duǎn
jiē bǎng
jiē jiē
jiē lù
jiē chuān
jiē mù
jiē jiè
jiē zhū
jiē tiě
jiē shè
jiē zǎi
jiē yè
jiē tiāo
jiē tiān
jiē diào
jiē fā
jiē tiē
jiē dì
jiē mì
jiē lì
jiē xiǎn
jiē chē
jiē huáng
jiē zhōng
jiē zhài
jiē líng
jiē xiǎo
jiē bǎng
téng bǎng
gē bǎng
fā bǎng
biāo bǎng
duǎn bǎng
hóng bǎng
shǔ bǎng
dēng bǎng
yāng bǎng
jiǔ bǎng
bái bǎng
wén bǎng
bān bǎng
qíng bǎng
zhāi bǎng
shǒu bǎng
xiāng bǎng
fàng bǎng
chī bǎng
xiā bǎng
táng bǎng
zhāng bǎng
mù bǎng
tōng bǎng
lóng bǎng
xuán bǎng
qiāo bǎng
yī bǎng
xuè bǎng
ruǐ bǎng
diào bǎng
zhào bǎng
shī bǎng
mén bǎng
qiū bǎng
diàn bǎng
biǎn bǎng
hǔ bǎng
ēn bǎng
luò bǎng
yín bǎng
tí bǎng
chū bǎng
mǎi bǎng
zuǒ bǎng
bèi bǎng
bó bǎng
wú bǎng
jīn bǎng
fù bǎng
lǚ bǎng
běi bǎng
liǎng bǎng
yù bǎng
yú bǎng
lòu bǎng
zhǎng bǎng
biāo bǎng
jiē bǎng
míng bǎng
sàng bǎng
zhōng bǎng
qí bǎng
shí bǎng
tiě bǎng
bēi bǎng
tián bǎng
bēi bǎng
pái bǎng
cān bǎng
jiǎ bǎng
tóng bǎng
yù bǎng
guà bǎng
huáng bǎng
huáng bǎng
jiě bǎng
qíng bǎng
chūn bǎng
yǐ bǎng
bǎn bǎng
gāo bǎng
揭榜jiēbǎng
(1) 考试后出榜;发榜
(好工具.)英publish a list of successful candidates(2) 揭下写有招聘或招标等内容的榜,表示应征、应战等
英be recruited⒈ 亦作“揭牓”。
⒉ 张贴文告。
引《宣和遗事》后集:“康王与耿南仲连衔揭榜,召兵勤王。”
《明史·太祖纪一》:“揭榜禁剽掠。有卒违令,斩以徇,军中肃然。”
《续资治通鉴·宋钦宗靖康元年》:“﹝师道﹞揭牓沿道,言种少保领西兵百万来。”
⒊ 张贴考试录取名单。
引宋孙奕《履斋示儿编·文说·声画押韵贵乎审》:“先生见卷子上书‘尽’字作‘尽’,必欲摈斥……云:明日揭牓,有喧传以为场屋取得箇尺二秀才,则吾辈将胡颜?”
明沉德符《野获编·科场·甲辰科首题》:“今山阴朱相公主甲辰试,首题为‘不知命’章。初命题即约同事,必三段平做,不失题貌,始可抡元……既揭榜,则元卷殊不然。”
张贴文告。《明史.卷一.太祖本纪一》:「揭榜禁剽掠。有卒违令,斩以徇,军中肃然。」也作「揭牓」。
如:「揭榜的时候,他赫然发现自己竟然录取了!」
1. 把盖在上面的东西拿起,或把粘合着的东西分开:揭锅。揭幕。
2. 使隐瞒的事物显露:揭露。揭发。揭底。揭穿。揭短。揭晓。
3. 高举:揭竿而起。
4. 标示:揭橥(zhū)(本是作标记的小木桩,引申为标志。亦作“揭著”)。揭示。
5. 扛,持。
6. 姓。
榜读音:bǎng[ bǎng ]1. 张贴出来的文告或名单:榜帖(官府的公告)。红榜。张榜。光荣榜。榜文。发榜。榜眼(科举时代称殿试考取一甲第二名的人)。榜书(原指写在宫阙门额上的大字,后泛指招牌一类的大型字)。