jiē jiè
jiē bái
jiē huáng
jiē xiǎn
jiē yáng
jiē bǎng
jiē lù
jiē yè
jiē qiè
jiē zhài
jiē mì
jiē xí
jiē fā
jiē dì
jiē dǐ
jiē zhōng
jiē niè
jiē zǎi
jiē tiān
jiē jiē
jiē diào
jiē kāi
jiē lì
jiē xiǎo
jiē cān
jiē jiāo
jiē gài
jiē duǎn
jiē guō
jiē shè
jiē pò
jiē tiáo
jiē bǎo
jiē gān
jiē shì
jiē mù
jiē dì
jiē tiě
jiē chuān
jiē dì
jiē pī
jiē zhū
jiē chē
jiē jǔ
jiē tiē
jiē bǎng
jiē líng
jiē tiāo
jiē jú
chí gān
jiē gān
zǒu gān
niān gān
shuāng gān
shǒu gān
pá gān
bǎ gān
chī gān
lún gān
mì gān
mǎ gān
zhú gān
qí gān
yá gān
qīng gān
yú gān
zhǎn gān
chā gān
qiáng gān
zhí gān
qī gān
shā gān
bào gān
lán gān
zhuàng gān
sān gān
biāo gān
lún gān
yú gān
fān gān
pāi gān
jīng gān
diào gān
gē gān
shàng gān
xiǎn gān
tà gān
jī gān
gāo gān
lián gān
yú gān
zhān gān
diào gān
qiāng gān
gāo gān
mù gān
jīn gān
xián gān
nào gān
tóu gān
pào gān
fēng gān
yī gān
yì gān
yuán gān
huá gān
jiàn gān
chuí gān
tóng gān
dài gān
wéi gān
gōu gān
fān gān
zhū gān
举竿;持竿。
特指(.好工具)武装暴动。
竖立旗竿。
⒈ 举竿;持竿。
引《庄子·庚桑楚》:“若规规然,若丧父母,揭竿而求诸海也。”
成玄英疏:“似儋揭竿木,寻求大海,欲测深底,其可得乎!”
汉贾谊《过秦论上》:“﹝陈涉﹞斩木为兵,揭竿为旗,天下云集而响应,赢粮而景从。”
⒉ 特指武装暴动。
引《旧唐书·柳璨传论》:“李氏之失驭也……狐鸣鴟啸,瓦解土崩。带河礪岳之门,寂无琨逖 ;奋挺揭竿之类,唯効敦玄。”
清昭槤《啸亭杂录·杨诚斋军门》:“公尝入陛见,其署篆者暴虐,激变营兵,乱军蒲大芳揭竿而起。”
陈毅《满江红·黄金海岸》词:“独立非洲西北始,揭竿而起相踵接。”
⒊ 竖立旗竿。
引《野获编·科场·旗竿》引明王世贞《觚不觚录》:“士子乡会试得雋,郡县始揭竿於门,悬捷旗。”
竖竿、举竿。
1. 把盖在上面的东西拿起,或把粘合着的东西分开:揭锅。揭幕。
2. 使隐瞒的事物显露:揭露。揭发。揭底。揭穿。揭短。揭晓。
3. 高举:揭竿而起。
4. 标示:揭橥(zhū)(本是作标记的小木桩,引申为标志。亦作“揭著”)。揭示。
5. 扛,持。
6. 姓。
竿读音:gān竿gān(名)(~子)竹竿;截取竹子的主干而成。