qì lóng
é lóng
tāo lóng
fáng lóng
yù lóng
láo lóng
qiū lóng
jiàng lóng
zhē lóng
tán lóng
zhào lóng
shā lóng
shū lóng
dēng lóng
ān lóng
yuán lóng
shān lóng
diào lóng
kuì lóng
tiě lóng
zhēng lóng
fán lóng
bó lóng
huǒ lóng
niǎo lóng
tōng lóng
fán lóng
shā lóng
méng lóng
huí lóng
bāo lóng
shǒu lóng
xiā lóng
chū lóng
xìn lóng
diàn lóng
mào lóng
zhù lóng
bā lóng
ruò lóng
fán lóng
diāo lóng
yuè lóng
chún lóng
sú lóng
chén lóng
zhú lóng
líng lóng
xiāng lǒng
guàn lóng
dōu lóng
chuāng lóng
lán lóng
kǒu lóng
xíng lóng
qióng lóng
mìng lóng
láo lóng
cōng lóng
jīng lóng
xiù lóng
lián lóng
dōng lóng
sōng lóng
xiāng lóng
mài lóng
tuō lóng
hōng lóng
cán lóng
jī lóng
kū lóng
lāo lóng
dōu lóng
fān lóng
náng lóng
yú lóng
yú lóng
pào lóng
cuì lóng
zhàn lóng
qióng lóng
ruò lóng
yào lóng
zhū lóng
gē lóng
kuāng lóng
sī lóng
xūn lóng
zhū lóng
lǚ lóng
zhú lóng
shí lóng
méng lóng
jūn lóng
dān lóng
bǐ lóng
bèi lóng
xūn lóng
miè lóng
qiú lóng
tǔ lóng
⒈ 洞;孔。
引宋宋祁《宋景文公笔记·释俗》:“孙炎作反切语……谓孔曰窟笼。”
元刘君锡《来生债》第三折:“将那大海船底下凿碗来大数十个窟笼,他必然沉了也。”
《水浒传》第十九回:“便是蔡京亲自来时,我也搠他三二十箇透明的窟笼。”
章炳麟《新方言·释地》:“今人谓地有空窍为窟笼。”
⒉ 漏洞;破绽。
引元孙仲章《勘头巾》第二折:“这上面都是窟笼,又无招伏无赃仗。”
元孟汉卿《魔合罗》第三折:“这状子不中使……上面都是窟笼。”
窟kū(1)(名)洞穴:石~|山~|狡兔三~。(2)(名)坏人聚集做坏事的场所:匪~|盗~|赌~。
笼读音:lóng,lǒng[ lóng ]1. 用竹篾、木条编成的盛物器或罩物器:灯笼。熏笼。
2. 用竹篾、木条或金属丝等编插而成的养鸟或虫的器具:鸡笼。鸟笼。蝈蝈笼。
3. 旧时囚禁犯人的东西:囚笼。牢笼。
4. 用竹木或金属材料制成的有盖的蒸东西器具:笼屉。蒸笼。
5. 泛指包络之物:笼头。