cōng mào
cōng jīng
cōng hǎi
cōng lóng
cōng huā
cōng qīng
cōng wèi
cōng bái
cōng chǔ
cōng lóng
cōng yù
cōng lóng
cōng qiàn
cōng yù
cōng líng
cōng lóng
cōng lǜ
cōng cuì
cōng lóng
cōng tóu
cōng càn
cōng lǜ
cōng méng
cōng lóng
cōng qiān
cōng huáng
cōng qiàn
cōng cōng
cōng méng
qiú lóng
sōng lóng
shān lóng
tuō lóng
ruò lóng
zhù lóng
zhēng lóng
méng lóng
yuè lóng
zhē lóng
yú lóng
jūn lóng
bǐ lóng
dōu lóng
tǔ lóng
yào lóng
qióng lóng
shā lóng
mài lóng
líng lóng
xíng lóng
miè lóng
chuāng lóng
tiě lóng
bèi lóng
xiāng lóng
zhàn lóng
bó lóng
mào lóng
zhú lóng
zhú lóng
fán lóng
shǒu lóng
dōng lóng
fáng lóng
xiā lóng
yù lóng
lán lóng
yuán lóng
huí lóng
láo lóng
jī lóng
sī lóng
xìn lóng
fān lóng
kuì lóng
tāo lóng
yú lóng
dōu lóng
cán lóng
zhū lóng
xiù lóng
shū lóng
kuāng lóng
xūn lóng
qì lóng
fán lóng
huǒ lóng
gē lóng
chún lóng
pào lóng
shā lóng
sú lóng
é lóng
kǒu lóng
chén lóng
láo lóng
jīng lóng
tán lóng
tōng lóng
mìng lóng
cōng lóng
kū lóng
qióng lóng
chū lóng
shí lóng
zhào lóng
dān lóng
bā lóng
náng lóng
xūn lóng
ruò lóng
zhū lóng
dēng lóng
lāo lóng
fán lóng
diào lóng
qiū lóng
xiāng lǒng
lǚ lóng
lián lóng
diāo lóng
hōng lóng
ān lóng
niǎo lóng
jiàng lóng
diàn lóng
méng lóng
bāo lóng
cuì lóng
guàn lóng
⒈ 亦作“葱笼”。
⒉ 形容草木青翠而茂盛。
引唐元稹《春》诗:“洞房闲窈窕,庭院独葱笼。”
唐黄滔《谢试官》:“伏惟博士鸣岐瑞质,歌郢至音,葱笼而张柳风垂,逈拔而嵇松雪峭。”
《辛亥革命前十年间时论选集·中国之改造(三)》:“使遍山树木葱笼,鬱鬱苍苍,则保水之力极大而水源深远。”
⒊ 犹朦胧。
引唐白居易《晓上天津桥闲望》诗:“星河隐映初生日,楼阁葱笼半出烟。”
唐姚合《和高谏议蒙兼宾客时入翰苑》:“鐘声迢递银河晓,林色葱笼玉露秋。”
葱cōng(1)(名)多年草本植物;有辛辣味:大~。(2)(形)青色:~翠。
笼读音:lóng,lǒng[ lóng ]1. 用竹篾、木条编成的盛物器或罩物器:灯笼。熏笼。
2. 用竹篾、木条或金属丝等编插而成的养鸟或虫的器具:鸡笼。鸟笼。蝈蝈笼。
3. 旧时囚禁犯人的东西:囚笼。牢笼。
4. 用竹木或金属材料制成的有盖的蒸东西器具:笼屉。蒸笼。
5. 泛指包络之物:笼头。