féng yāng
féng jí
féng hé
féng lóng
féng xiōng
féng nián
féng jūn
féng yuán
féng yī
féng zé
féng jiē
féng yì
féng chǎng
féng yīn
féng zhí
féng mén
féng è
féng rán
féng féng
féng huì
féng shì
féng yù
féng shí
féng chūn
féng liú
féng jí
féng jiàn
féng chǔ
féng qī
féng qiǎo
féng chén
féng yǒng
féng fú
féng chāng
féng luó
féng zāo
féng yíng
féng cháng
féng lèi
féng fēn
féng chí
féng wù
féng zhàn
féng méng
féng yè
féng diān
féng bǐ
féng wù
féng sūn
féng yuán
féng lái
féng rén
shī yíng
gōng yíng
fèng yíng
zhāo yíng
huān yíng
féng yíng
huān yíng
xī yíng
jiǎo yíng
hòu yíng
sòng yíng
yà yíng
jiē yíng
kōu yíng
cuò yíng
dòu yíng
yán yíng
rén yíng
dào yíng
chū yíng
chéng yíng
dǎo yíng
bān yíng
kào yíng
qīn yíng
huān yíng
huān yíng
jiāo yíng
逢迎féngyíng
(1) 违心趋奉迎合
例逢迎拍马英make up to;fawn on(2) 迎接
例新妇识马声,蹑履相逢迎。——《玉台新咏·古诗为焦仲卿妻作》英meet face to face⒈ 迎接;接待。
引《战国策·燕策三》:“太子跪而逢迎,却行为道,跪而拂席。”
北齐颜之推《颜氏家训·治家》:“鄴下风俗,专以妇持门户,争讼曲直,造请逢迎。”
唐王勃《秋日登洪府滕王阁饯别序》:“千里逢迎,高朋满座。”
元张可久《折桂令·晚春送别》曲:“借旗亭仙子逢迎,舞态飞琼,歌韵流鶯。”
清李渔《慎鸾交·雪愤》:“听诉个中情,为矢冰操,坚絶逢迎。”
⒉ 对面相向;对面相逢。
引《史记·项羽本纪》:“於是大风从西北而起,折木发屋,扬沙石,窈冥昼晦,逢迎楚军。”
唐田娥《寄远》诗:“忆昨会诗酒,终日相逢迎。”
宋翁元龙《瑞龙吟》词:“西园猛忆逢迎,翠紈障面,花间笑隐。”
清孙枝蔚《渡江风阻》诗:“乱后逢迎谁似旧,田间老死未为愚。”
⒊ 迎合;奉承。
引《孟子·告子下》“逢君之恶其罪大” 汉赵岐注:“逢,迎也。君之恶心未发,臣以諂媚逢迎而导君为非,故曰罪大。”
宋罗大经《鹤林玉露》卷八:“檜(秦檜 )父尝为静江府古县令,守帅胡舜陟欲为檜父立祠於县,以为逢迎计。”
《儿女英雄传》第二回:“那河臺本是个从河上佐杂微员出身,靠那逢迎钻干的上头弄了几个钱。”
曹禺《日出》第二幕:“他原来是大丰银行一个小职员,凭着狡黠和逢迎的本领现在升为潘月亭的秘书。”
接待。
如:「这个人一天到晚就只会逢迎上司,全不顾别人的死活。」
逢féng(1)(动)遇到;遇见:相~|遭~。(2)(动)迎合。
迎读音:yíng迎yíng(1)(动)迎接;迎合:~春|~风|~候|~送|欢~|出~|逢~|欢~|阿谀逢~|曲意逢~。(2)(副)向着;冲着:~面|~风|~亲|~娶|~击|~头|~战|~头痛击。