yàn shì
yī shì
xiá shì
píng shì
miào shì
hān shì
ān shì
suǒ shì
kē shì
shàn shì
chóng shì
chàng shì
qiè shì
hé shì
duó shì
sān shì
hé shì
chōng shì
kuàng shì
chóu shì
huān shì
xì shì
shuǎng shì
tài shì
xián shì
xiá shì
tā shì
yí shì
zài shì
qiǎn shì
mǎ shì
jìng shì
shí shì
wēn shì
jiá shì
tián shì
tiáo shì
xián shì
bù shì
de shì
xī shì
jì shì
gēng shì
kuān shì
kuài shì
zòng shì
xié shì
cóng shì
jūn shì
pèi shì
huò shì
běn shì
gǎi shì
tián shì
qīng shì
hòu shì
èr shì
lì shì
yí shì
shǎng shì
dūn shì
xié shì
liáng shì
jūn shì
shǒu shì
jiǔ shì
èr shì
qià shì
kāng shì
xián shì
shū shì
qiē shì
qǔ shì
⒈ 谓恰当、适中;符合标准。
引《吕氏春秋·离俗》:“譬之若钓者,鱼有大小,饵有宜适,羽有动静。”
《宋书·薛安都传》:“小子无宜适,卿往与手,甚快。”
北魏贾思勰《齐民要术·养羊》:“其卧酪,待冷煖之节:温温小煖於人体为合宜适,热卧则酪醋,伤冷则难成。”
宋司马光《圉人传》:“缓之以尽其材,急之以禁其逸,鞭策以警其怠,恩渥以驯其心,使之得其宜适而不劳,亦不使有遗力焉。”
宜yí(1)(形)合适:相~|适~|权~之计|因地制~。(2)(动)应当(今多用否定式):不~操之过早。(3)(动)〈书〉当然;无怪:~其无往而不利。(4)姓。
适读音:shì,kuò[ shì ]往、至。 【组词】:仲尼适楚。(《庄子.达生》)
舒服、自得。 【组词】:舒适、安适、闲适
相合、相当。 【组词】:适时、适志、适宜
正好、恰好。 【组词】:爱之适足以害之。