dūn dǔ
dūn qǐng
dūn rán
dūn qiū
dūn mào
dūn guā
dūn bī
dūn chì
dūn páng
dūn cí
dūn ài
dūn pǐn
diāo gōng
dūn pán
dūn pìn
dūn yǎ
dūn pò
dūn lǐ
dūn kǔn
dūn mù
dūn jìng
dūn kěn
dūn míng
dūn lè
dūn huà
dūn yuàn
dūn gù
dūn zuò
dūn zhuó
dūn bǐ
dūn mǐn
dūn hǎo
dūn chǔn
dūn quàn
dūn jiù
dūn xìn
dūn dūn
dūn hòu
dūn shi
dūn rén
dūn fù
dūn qiāo
dūn shàng
dūn mù
dūn mù
dūn zhì
dūn jǐn
dūn mì
dūn shì
dūn hù
dūn què
dūn shòu
dūn rèn
dūn méi
dūn zhuàng
dūn lì
dūn máng
dūn lǜ
dūn xué
dūn méng
dūn què
dūn shèn
dūn kè
dūn miǎn
dūn chì
dūn huáng
dūn liáng
dūn yuè
dūn hài
dūn jìn
dūn máng
dūn què
dūn huì
dūn běn
dūn cù
dūn měi
dūn lún
dūn shuò
dūn qù
dūn xíng
dūn pì
dūn zāng
dūn sù
dūn zhēn
dūn páng
dūn pì
dūn shì
dūn yǔ
dūn shuō
dūn pǔ
dūn chóng
dūn rú
dūn kè
dūn qià
dūn yì
dūn chǔ
dūn jiǎn
dūn qiǎn
dūn zhǎng
dūn jiǎng
dūn zhǔ
dūn jiǎng
dūn lì
dūn jiào
dūn dà
dūn fāng
dūn rù
wēn shì
shǒu shì
shàn shì
hòu shì
cóng shì
sān shì
xián shì
duó shì
xì shì
gēng shì
jìng shì
yàn shì
xié shì
běn shì
xián shì
èr shì
ān shì
hé shì
kuài shì
kuàng shì
shū shì
kāng shì
zài shì
tài shì
jiá shì
tā shì
qiè shì
jūn shì
jūn shì
qiǎn shì
píng shì
mǎ shì
hān shì
tián shì
qiē shì
xián shì
liáng shì
qià shì
tiáo shì
chōng shì
yí shì
jiǔ shì
tián shì
de shì
jì shì
èr shì
huān shì
shuǎng shì
lì shì
shí shì
qǔ shì
shǎng shì
huò shì
yí shì
suǒ shì
bù shì
hé shì
kē shì
xié shì
xiá shì
xī shì
kuān shì
qīng shì
zòng shì
xiá shì
miào shì
chóu shì
chàng shì
dūn shì
chóng shì
pèi shì
gǎi shì
yī shì
罪恶与过失。
⒈ 罪恶与过失。适,通“讁”。
引《韩非子·说疑》:“隐敦适,持私曲,上禁君,下挠治者,不可胜数也。”
陈奇猷集释引刘师培曰:“敦,即《书·康誥》‘元恶大憝’之憝。憝者,恶也。适,读为讁,过也。敦适,犹云过恶,即下语所谓‘私曲’也。”
1. 厚道,笃厚:敦朴。敦厚。敦实。
2. 诚心诚意:敦聘。敦请。
3. 督促:“使虞敦匠”。敦劝。敦促。
4. 姓。
适读音:shì,kuò[ shì ]往、至。 【组词】:仲尼适楚。(《庄子.达生》)
舒服、自得。 【组词】:舒适、安适、闲适
相合、相当。 【组词】:适时、适志、适宜
正好、恰好。 【组词】:爱之适足以害之。