tián rán
tián xū
tián ér
tián kuàng
tián bō
tián chàng
tián yǎng
tián dàn
tián jiǔ
tián xī
tián ān
tián hé
tián bēi
tián dàn
tián duò
tián mì
tián huō
tián jiǎn
tián rú
tián dàn
tián mù
tián cuì
tián lán
tián yǎ
tián hū
tián mò
tián yú
tián jì
tián jìng
tián yì
tián chōng
tián lè
tián shì
tián mǐn
tián mò
tián yí
tián dàng
tián dàn
tián yù
tā shì
tiáo shì
èr shì
chóng shì
chōng shì
zòng shì
xì shì
píng shì
hòu shì
jiá shì
kuài shì
tài shì
hé shì
yí shì
ān shì
yàn shì
shàn shì
èr shì
kuàng shì
shí shì
xián shì
chàng shì
suǒ shì
sān shì
miào shì
yī shì
wēn shì
chóu shì
shǒu shì
xiá shì
xiá shì
bù shì
qiē shì
lì shì
yí shì
qǔ shì
huò shì
cóng shì
xī shì
hé shì
xián shì
běn shì
jìng shì
shuǎng shì
liáng shì
tián shì
jūn shì
duó shì
qiǎn shì
kē shì
pèi shì
shǎng shì
jūn shì
kāng shì
xié shì
gēng shì
zài shì
qià shì
shū shì
dūn shì
de shì
jì shì
gǎi shì
tián shì
xián shì
hān shì
huān shì
qīng shì
jiǔ shì
xié shì
mǎ shì
qiè shì
kuān shì
安适。
指随遇而安的性格。
⒈ 安适。
引宋苏轼《与康公操都官书》:“某稔闻才业之美,尚淹擢用,向承非罪被移,众论可怪。贤者处之,想恬适也。”
清恽敬《<坚白石斋诗集>序》:“石农先生自髫年及於中岁……多处於忧患之中,即偶有恬适之时,亦思往念来,不可终日。”
叶圣陶《归宿》:“陈君慨叹道,这真是个不解之谜,既然感觉到这种境界未必恬适,却又喜欢向它奔趋!”
⒉ 指随遇而安的性格。
引《儒林外史》第三六回:“虞博士爱庄徵君的恬适, 庄徵君爱虞博士的浑雅。”
恬静安适。
恬tián(1)(形)〈书〉安静。(2)(形)〈书〉满不在乎、坦然。
适读音:shì,kuò[ shì ]往、至。 【组词】:仲尼适楚。(《庄子.达生》)
舒服、自得。 【组词】:舒适、安适、闲适
相合、相当。 【组词】:适时、适志、适宜
正好、恰好。 【组词】:爱之适足以害之。