huí chūn
yóu chūn
dǔ chūn
jiè chūn
shì chūn
wǎn chūn
tǎo chūn
fā chūn
sī chūn
xī chūn
mì chūn
bài chūn
qīng chūn
nián chūn
yān chūn
mèng chūn
cán chūn
táo chūn
hán chūn
lín chūn
jiào chūn
wàn chūn
píng chūn
zhòng chūn
héng chūn
xiǎo chūn
hóng chūn
shāi chūn
fǎng chūn
qīng chūn
shēn chūn
jiē chūn
yáng chūn
kuà chūn
mài chūn
xī chūn
jiāo chūn
miǎo chūn
xīn chūn
shāng chūn
hán chūn
fàng chūn
lì chūn
xún chūn
fāng chūn
gǔ chūn
sháo chūn
chū chūn
lǎo chūn
bào chūn
fù chūn
dà chūn
shàng chūn
wáng chūn
pò chūn
mò chūn
lì chūn
bān chūn
biān chūn
kuò chūn
àn chūn
zǎo chūn
háo chūn
cháng chūn
shèng chūn
zhōng chūn
lái chūn
páng chūn
shǎng chūn
shǒu chūn
yā chūn
xíng chūn
lí chūn
mǎi chūn
xiàn chūn
yīng chūn
kěn chūn
jìn chūn
jì chūn
jiàn chūn
tàn chūn
dǎ chūn
nòng chūn
xī chūn
hān chūn
sòng chūn
mù chūn
diàn chūn
sī chūn
yí chūn
mù chūn
xiàn chūn
zhēng chūn
jiàn chūn
yè chūn
jīng chūn
fēn chūn
yú chūn
chì chūn
shāo chūn
yáng chūn
tà chūn
jìn chūn
cì chūn
lián chūn
zhù chūn
huāng chūn
kāi chūn
féng chūn
huǒ chūn
sān chūn
jiǔ chūn
kāi chūn
shǐ chūn
qiǎn chūn
mò chūn
xiù chūn
wǎn chūn
适宜于春天;适应春天。
指宜春宫。
旧时立春及春节所剪或书写的字样。民间与宫中将其贴于窗户、器物、彩胜等之上,以示迎春。
指宜春院。
⒈ 适宜于春天;适应春天。
引唐施肩吾《春日餐霞阁》诗:“洒水初晴物候新, 餐霞阁上最宜春。”
后蜀阎选《八拍蛮》词:“憔悴不知缘底事,遇人推道不宜春。”
郁达夫《将之日本别海裳》诗之三:“知儂棹向吴江过,托买宜春半幅裳。”
⒉ 指宜春宫。参见“宜春宫”。
引《文选·司马相如<上林赋>》:“蹷石闕,歷封峦,过鳷鹊,望露寒,下棠棃,息宜春。”
郭璞注:“宜春,宫名,在渭南杜县东。”
《汉书·东方朔传》:“北至池阳,西至黄山 ;南猎长杨,东游宜春。”
颜师古注:“宜春,宫也,在长安城东南。”
唐王维《登楼歌》:“却瞻兮龙首,前眺兮宜春。”
⒊ 旧时立春及春节所剪或书写的字样。民间与宫中将其贴于窗户、器物、彩胜等之上,以示迎春。
引南朝梁宗懔《荆楚岁时记》:“立春之日,悉剪綵为燕,戴之,帖‘宜春’二字。”
唐崔道融《春闺》诗之二:“欲剪‘宜春’字,春寒入剪刀。”
《辽史·礼志六》:“立春,妇人进春书,刻青繒为帜,像龙御之,或蟾蜍,书帜曰‘宜春’。”
清陈维崧《齐天乐·早春寿魏塘柯素培先生》词:“小楼人倚,梅花天气,正院贴‘宜春’,釵摇燕子。”
《廿载繁华梦》第十六回:“过了祀灶之期,不久又是除夕,家家贴起‘宜春’。”
郁达夫《立春日》诗:“闲来剪个‘宜春’字,贴上兰花小瓦盆。”
⒋ 指宜春院。参见“宜春院”。
引唐杜甫《<观公孙大娘弟子舞剑器行>诗序》:“自高头宜春梨园二伎坊内人,洎外供奉舞女,晓是舞者, 圣文神武皇帝初, 公孙一人而已。”
清余怀《<板桥杂记>序》:“余生也晚,不及见南部之烟花, 宜春之子弟。”
适应春天、适合春天。
宜yí(1)(形)合适:相~|适~|权~之计|因地制~。(2)(动)应当(今多用否定式):不~操之过早。(3)(动)〈书〉当然;无怪:~其无往而不利。(4)姓。
春读音:chūn春chūn(1)(名)春季;一年的第一季。(2)(名)男女情欲:~情。(3)(名)姓。