zhú qiáo
zhú bǎi
zhú wáng
zhú huáng
zhú bì
zhú jīn
zhú lù
zhú jìng
zhú shāi
zhú líng
zhú lán
zhú ròu
zhú shǒu
zhú qì
zhú lài
zhú bā
zhú pī
zhú sù
zhú huáng
zhú fèng
zhú bì
zhú gǒu
zhú shāo
zhú biān
zhú jǔ
zhú dàn
zhú gēn
zhú fú
zhú yán
zhú bān
zhú zhǐ
zhú téng
zhú bù
zhú sǎn
zhú kuāng
zhú pào
zhú lóng
zhú mǎ
zhú cì
zhú guǎn
zhú xùn
zhú pái
zhú jiǎn
zhú dòng
zhú bīng
zhú mǎ
zhú zhuàng
zhú dí
zhú guān
zhú dān
zhú tíng
zhú pǔ
zhú fēi
zhú qiáng
zhú sǔn
zhú bào
zhú wù
zhú qiàn
zhú wū
zhú biān
zhú jiàng
zhú gé
zhú rǔ
zhú pái
zhú shàn
zhú gàng
zhú lǚ
zhú zhī
zhú xuān
zhú jiǎo
zhú zhè
zhú lián
zhú lù
zhú qiàn
zhú péng
zhú hù
zhú tǒng
zhú jiào
zhú tíng
zhú jī
zhú jiàn
zhú pái
zhú miè
zhú qīng
zhú kè
zhú cài
zhú lín
zhú lǒu
zhú fú
zhú luò
zhú fú
zhú jùn
zhú bǐ
zhú shān
zhú bó
zhú chuán
zhú liū
zhú zhù
zhú guǎn
zhú qiān
zhú mén
zhú mǐ
zhú huáng
zhú huá
zhú jiǎn
zhú diàn
zhú gāo
zhú lì
zhú pí
zhú gàn
zhú mǔ
zhú jiàn
zhú lǜ
zhú shí
zhú bǎn
zhú cūn
zhú zé
zhú xiàng
zhú fēi
zhú gū
zhú zhōu
zhú rú
zhú zhàng
zhú tǐng
zhú chá
zhú jìng
zhú lèi
zhú zhěn
zhú gōng
zhú huáng
zhú sè
zhú lì
zhú mù
zhú chuáng
zhú pí
zhú lóu
zhú gōng
zhú guāng
zhú mí
zhú jiā
zhú jiào
zhú jiā
zhú jiǎn
zhú luò
zhú dá
zhú dōu
zhú hù
zhú zhuī
zhú qín
zhú bì
zhú yú
zhú qiāng
zhú sì
zhú méi
zhú jǐ
zhú tà
zhú lí
zhú gāng
zhú pǔ
zhú dāo
zhú diāo
zhú xiǎo
zhú biān
zhú bó
zhú shū
zhú lú
zhú lóng
zhú xíng
zhú diàn
zhú zhù
zhú pán
zhú tǒng
zhú jī
zhú shí
zhú mù
zhú xiāng
zhú chá
zhú yǎng
zhú bǔ
zhú jiàn
zhú máo
zhú zhú
zhú sī
zhú quán
zhú miǎo
zhú bì
zhú zi
zhú jīn
zhú qiāng
zhú yún
zhú jiāo
zhú bēi
zhú gān
zhú yè
zhú lú
zhú huā
zhú biān
zhú cūn
zhú cè
zhú guān
zhú láng
zhú pái
zhú yǔ
zhú gēng
zhú gāo
zhú pá
zhú rù
zhú jiàn
zhú fěn
zhú gū
zhú dié
zhú lú
zhú kǎn
zhú tuò
zhú fēng
zhú fá
zhú xiào
zhú jié
zhú bù
zhú jī
zhú qiè
zhú nǔ
⒈ 竹林茂盛的山坞。
引唐李德裕《重忆山居·平泉源》诗:“逶迤过竹坞,浩淼走兰塘。”
宋范成大《从宗伟乞冬笋山药》诗:“竹坞拨沙犀顶鋭,药畦粘土玉肌丰。”
⒉ 竹舍,竹楼。
引唐刘沧《访友人郊居》诗:“登原过水访相如,竹坞莎庭似故居。”
《醒世恒言·卢太学诗酒傲王侯》:“水阁遥通竹坞,风轩斜透松寮。”
1. 常绿多年生植物,春日生笋,茎有很多节,中间是空的,质地坚硬,种类很多。可制器物,又可做建筑材料:竹子。竹叶。竹笋。竹编(用竹篾编制的工艺品)。竹刻。
2. 指竹制管乐器:金石丝竹。
3. 中国古代乐器八音之一。
4. 姓。
坞读音:wù坞wù(1)(名)地势周围高而中央凹的地方。(2)(名)〈书〉村落周围的围子。