juàn kuáng
juàn chá
juàn jiè
juàn fèn
juàn dú
juàn lì
juàn qiǎn
juàn jié
juàn pò
juàn jí
juàn zhì
juàn zhí
juàn fèn
juàn zào
juàn ài
juàn lì
juàn gāng
juàn dǔ
juàn gù
juàn bào
juàn xíng
juàn jī
juàn shì
juàn xiá
juàn juàn
juàn ào
yáng kuáng
zhāng kuáng
shī kuáng
qīng kuáng
fā kuáng
fēng kuáng
fàn kuáng
zào kuáng
chàng kuáng
jiāo kuáng
fàng kuáng
shū kuáng
màn kuáng
cāi kuáng
yù kuáng
jí kuáng
yáng kuáng
mǐ kuáng
bèi kuáng
fā kuáng
chāng kuáng
jiàn kuáng
cū kuáng
chǔ kuáng
zhāng kuáng
zhāng kuáng
liáo kuáng
zhuā kuáng
qīng kuáng
chāng kuáng
cū kuáng
ruǎn kuáng
yáng kuáng
chī kuáng
mí kuáng
zhàng kuáng
diān kuáng
diān kuáng
yáng kuáng
yú kuáng
bìng kuáng
zhì kuáng
qīng kuáng
jiǔ kuáng
jué kuáng
rè kuáng
xǐng kuáng
zuì kuáng
yōng kuáng
juàn kuáng
jū kuáng
bào kuáng
zhāng kuáng
xù kuáng
hūn kuáng
yū kuáng
qī kuáng
fēng kuáng
xiōng kuáng
zhà kuáng
fēng kuáng
狷介与[.好工具]狂放。
⒈ 狷介与狂放。一本作“狂狷”。
引《文选·陆机<答贾长渊>诗》:“惟汉有木,曾不踰境。惟南有金,万邦作咏。民之胥好,狷狂厉圣。仪形在昔,予闻子命。”
张铣注:“狷狂之心,厉以作圣。喻不善人也。言謐之相好,赠我以言相戒,使我狷狂之心,厉以作圣人之道也。”
狷juàn(1)(形)性情急躁。(2)(形)性情正直;不肯同流合污。
狂读音:kuáng狂kuáng(1)(形)精神失常;疯狂:发~|丧心病~。(2)(形)猛烈;声势大:~风|~奔的马。(3)(形)纵情地、无拘束地(多指欢乐):~喜|~欢。(4)(形)狂妄:~言。