chāng jī
chāng lóng
chāng xī
chāng tíng
chāng pú
chāng hù
chāng wàng
chāng zú
chāng jiào
chāng wáng
chāng lì
chāng róng
chāng jiǔ
chāng ruì
chāng jī
chāng fú
chāng yáng
chāng lè
chāng xióng
chāng gǔ
chāng fú
chāng běn
chāng yáng
chāng yáng
chāng yán
chāng shū
chāng shèng
chāng chén
chāng pú
chāng kuáng
chāng guāng
chāng zhì
chāng huà
chāng xīng
chāng lí
chāng qī
chāng yǎn
chāng mào
chāng mào
chāng pú
chāng huì
chāng qú
chāng cí
chāng tài
chāng zuò
chāng fán
chāng shǔ
chāng pī
chāng yì
chāng lù
chāng xiá
chāng hòu
chāng dǎo
chāng fù
chāng shí
chāng míng
chāng huò
chāng yùn
chāng chāng
chāng dà
chāng fù
chāng cháo
chāng huī
chāng fēng
chāng mén
chāng xiáng
chāng huá
chāng yì
chāng qí
chāng shú
chāng chì
chāng lù
chāng yán
chāng dá
chāng dé
chāng shì
chāng fēng
chāng nián
chāng yì
chāng zū
chāng bó
chāng zū
chāng yìn
chāng chù
chāng yún
chāng tú
chāng sòng
chāng huī
fēng kuáng
jué kuáng
zhàng kuáng
zào kuáng
fā kuáng
bèi kuáng
zhāng kuáng
zhà kuáng
fàng kuáng
diān kuáng
fā kuáng
qī kuáng
liáo kuáng
cū kuáng
jiǔ kuáng
qīng kuáng
bìng kuáng
chǔ kuáng
ruǎn kuáng
yáng kuáng
diān kuáng
juàn kuáng
xiōng kuáng
cāi kuáng
jiāo kuáng
chāng kuáng
fàn kuáng
cū kuáng
chàng kuáng
yáng kuáng
jū kuáng
chāng kuáng
qīng kuáng
yáng kuáng
shī kuáng
mǐ kuáng
fēng kuáng
zhì kuáng
yú kuáng
bào kuáng
shū kuáng
zhāng kuáng
xù kuáng
mí kuáng
yáng kuáng
yōng kuáng
jiàn kuáng
zhāng kuáng
fēng kuáng
zhāng kuáng
hūn kuáng
màn kuáng
zuì kuáng
jí kuáng
zhuā kuáng
xǐng kuáng
chī kuáng
rè kuáng
yū kuáng
yù kuáng
qīng kuáng
⒈ 猖狂。狂妄而放肆。昌,通“猖”。
引《汉书·赵充国传》:“先零昌狂,侵汉西疆。”
清恽敬《上曹俪笙侍郎书》:“大江南北以文名天下者,几于昌狂无理、排溺一世之人,其势力至今未已。”
鲁迅《坟·文化偏至论》:“夫势利之念昌狂于中,则是非之辨为之昧。”
昌chāng(1)(形)繁荣;兴旺:~明|蕃~|南~|武~|繁荣~盛。(2)(形)姓。
狂读音:kuáng狂kuáng(1)(形)精神失常;疯狂:发~|丧心病~。(2)(形)猛烈;声势大:~风|~奔的马。(3)(形)纵情地、无拘束地(多指欢乐):~喜|~欢。(4)(形)狂妄:~言。