fú shǐ
xìn shǐ
hóu shǐ
guàn shǐ
héng shǐ
nǔ shǐ
zhù shǐ
xiāng shǐ
jí shǐ
jiàn shǐ
hán shǐ
zì shǐ
zēng shǐ
huà shǐ
niú shǐ
qiāo shǐ
dú shǐ
lú shǐ
shù shǐ
péng shǐ
fā shǐ
léi shǐ
jí shǐ
gǒu shǐ
xuán shǐ
zú shǐ
náng shǐ
yā shǐ
jīn shǐ
lián shǐ
bì shǐ
zōu shǐ
shén shǐ
lú shǐ
chuán shǐ
gē shǐ
xián shǐ
hù shǐ
hāo shǐ
wǎng shǐ
hāo shǐ
dǐ shǐ
kuáng shǐ
sān shǐ
fēi shǐ
sǐ shǐ
gōng shǐ
wēi shǐ
bā shǐ
fù shǐ
hú shǐ
mǎ shǐ
bái shǐ
hú shǐ
mò shǐ
jī shǐ
guǐ shǐ
zhì shǐ
què shǐ
qián shǐ
bīng shǐ
biāo shǐ
duàn shǐ
jié shǐ
fēng shǐ
mì shǐ
yǒng shǐ
shā shǐ
ān shǐ
lì shǐ
tián shǐ
háo shǐ
huáng shǐ
cán shǐ
pú shǐ
nòng shǐ
⒈ 古代八矢之一,主要用于习射、礼射等。
引《周礼·夏官·司弓矢》:“恒矢、庳矢,用诸散射。”
郑玄注:“恒矢,安居之矢也。庳矢象焉。二者皆可以散射也,谓礼射及习射也。”
林尹注:“恒矢、庳矢前后轻重平均,其行较平稳,用以礼射、习射等。”