gōng gōng
gōng shāo
gōng shǐ
gōng xuē
gōng xiāng
gōng jiāo
gōng zú
gōng lóng
gōng qíng
gōng yāo
gōng xián
gōng jiàng
gōng hú
gōng cáng
gōng yuè
gōng jiān
gōng yě
gōng yī
gōng zhuó
gōng shì
gōng zi
gōng jīng
gōng jiàn
gōng xiān
gōng xíng
gōng zhàng
gōng bèi
gōng qiú
gōng yàng
gōng shì
gōng lǚ
gōng lǐ
gōng lì
gōng jú
gōng xié
gōng hú
gōng mǎ
gōng jī
gōng shǒu
gōng zhāo
gōng bīng
gōng kǒu
gōng shēn
gōng shāo
gōng jiǎo
gōng qí
gōng bǎ
gōng xié
gōng nǔ
gōng xiǎo
gōng chàng
gōng shé
gōng bà
gōng yáo
gōng jīn
gōng hào
gōng xián
gōng tāo
gōng pí
gōng rén
gōng fú
gōng zhào
gōng gōng
gōng shè
gōng dài
gōng bǎ
gōng chē
gōng zhèng
gōng dàn
gōng fù
gōng cháng
gōng wān
héng shǐ
yǒng shǐ
tián shǐ
zēng shǐ
hú shǐ
gǒu shǐ
dǐ shǐ
fù shǐ
bīng shǐ
bái shǐ
xìn shǐ
lú shǐ
hóu shǐ
sǐ shǐ
fēng shǐ
pú shǐ
mì shǐ
shén shǐ
zú shǐ
wǎng shǐ
qiāo shǐ
què shǐ
jí shǐ
chuán shǐ
biāo shǐ
léi shǐ
gē shǐ
nǔ shǐ
jī shǐ
hù shǐ
xián shǐ
náng shǐ
nòng shǐ
bì shǐ
xiāng shǐ
wēi shǐ
hāo shǐ
zhù shǐ
fú shǐ
shù shǐ
jié shǐ
lì shǐ
mǎ shǐ
lián shǐ
duàn shǐ
niú shǐ
hú shǐ
lú shǐ
xuán shǐ
jiàn shǐ
zhì shǐ
péng shǐ
huáng shǐ
fēi shǐ
qián shǐ
hāo shǐ
jīn shǐ
guǐ shǐ
yā shǐ
cán shǐ
bā shǐ
dú shǐ
shā shǐ
sān shǐ
mò shǐ
ān shǐ
gōng shǐ
zōu shǐ
zì shǐ
kuáng shǐ
huà shǐ
jí shǐ
háo shǐ
fā shǐ
guàn shǐ
hán shǐ
⒈ 弓箭。
引《易·繫辞下》:“弓矢者器也,射之者人也。”
《国语·周语上》:“载戢干戈,载櫜弓矢。”
唐杜甫《喜闻官军已临贼境二十韵》:“戈鋋开雪色,弓矢向秋毫。”
郑观应《盛世危言·教养》:“鸟之飞者用弓矢以射之。”
⒉ 借指武艺。
引北齐颜之推《颜氏家训·省事》:“音乐在数十人下,弓矢在千百人中。”
弓与箭。
弓gōng(1)(名)射箭或发弹丸的器械;在近似弧形的有弹性的木条两端之间系着坚韧的弦;拉开弦后;猛然放手;借弦和弓背的弹力把箭或弹丸射出:~箭|弹~|左右开~。(2)(名)(~儿)弓子:弹棉花的绷~儿。(3)(名)丈量地亩的器具;用木头制成;形状略像弓;两端的距离是五尺。也叫步弓。(4)(量)旧时丈量地亩的计算单位;一弓等于五尺。(5)(动)使弯曲:~背|~着腰|~着腿坐着。(6)(Gōnɡ)姓。
矢读音:shǐ矢shǐ(1)(名)箭。(2)(动)发誓。