shā fèng
shā huó
shā cái
shā shēng
shā jiè
sha guo
shā rén
shā jué
shā chǎng
shā huài
shā lì
shā dì
shā jiē
shā fēng
shā liǎn
shā hēi
shā shēn
shā shǐ
shā qīng
shā kuà
shā yīn
shā zì
shā cái
shā lǐ
shā yuè
shā mǎ
shā sǐ
shā jūn
shā āi
shā pēi
shā shā
shā jià
shā shāng
shā sǔn
shā bìng
shā pī
shā duàn
shā shí
shā liáo
shā jī
shā lù
shā hài
shā huò
shā tóu
shā jué
shā shēng
shā zhā
shā qì
shā hé
shā shǒu
shā lüè
shā fù
shā fá
shā dìng
shā duò
shā xùn
nǔ shǐ
sān shǐ
xìn shǐ
fā shǐ
sǐ shǐ
shén shǐ
héng shǐ
fēng shǐ
dú shǐ
cán shǐ
dǐ shǐ
kuáng shǐ
niú shǐ
náng shǐ
guàn shǐ
hù shǐ
hú shǐ
xiāng shǐ
huà shǐ
zhì shǐ
léi shǐ
hú shǐ
huáng shǐ
què shǐ
péng shǐ
hán shǐ
gē shǐ
fù shǐ
jí shǐ
biāo shǐ
hāo shǐ
lián shǐ
bā shǐ
bái shǐ
zú shǐ
jí shǐ
hóu shǐ
qián shǐ
guǐ shǐ
bì shǐ
mò shǐ
chuán shǐ
ān shǐ
xuán shǐ
lú shǐ
jiàn shǐ
yǒng shǐ
zhù shǐ
duàn shǐ
lú shǐ
fú shǐ
lì shǐ
zì shǐ
fēi shǐ
hāo shǐ
gǒu shǐ
nòng shǐ
jīn shǐ
bīng shǐ
pú shǐ
wēi shǐ
mì shǐ
shù shǐ
gōng shǐ
wǎng shǐ
shā shǐ
mǎ shǐ
jié shǐ
háo shǐ
zēng shǐ
xián shǐ
jī shǐ
tián shǐ
qiāo shǐ
yā shǐ
zōu shǐ
⒈ 古代用于打猎的一种箭。
引《周礼·夏官·司弓矢》:“杀矢、鍭矢,用诸近射田猎。”
郑玄注:“杀矢,言中则死。”
贾公彦疏:“解称杀矢之名,以其最重,中则死故也。”
《周礼·考工记·冶氏》:“冶氏为杀矢。”
郑玄注:“杀矢,用诸田猎之矢也。”
杀shā(1)(动)使人或动物失去生命;弄死:~鸡|~敌。(2)(动)战斗:~出重围。(3)(动)削弱;消除:~价|~暑气。(4)(动)用在动词后;表示程度深:气~|笑~人。(5)(动)〈方〉药物等刺激皮肤或粘膜使感觉疼痛:肥皂水~眼睛。(6)(动)同“煞”(7)(动):~笔|~尾。
矢读音:shǐ矢shǐ(1)(名)箭。(2)(动)发誓。