jiǎn jié
jiǎn shāng
jiǎn pì
jiǎn jìng
jiǎn huò
jiǎn yǐng
jiǎn dēng
jiǎn fù
jiǎn róng
jiǎn miè
jiǎn xiū
jiǎn zhǐ
jiǎn jiē
jiǎn jí
jiǎn piào
jiǎn fà
jiǎn pū
jiǎn dìng
jiǎn chú
jiǎn liǔ
jiǎn qiè
jiǎn jiāng
jiǎn qì
jiǎn yì
jiǎn cǎi
jiǎn zhī
jiǎn zhú
jiǎn cái
jiǎn yè
jiǎn fú
jiǎn jīng
jiǎn liǔ
jiǎn luàn
jiǎn dāo
jiǎn liú
jiǎn zi
jiǎn tú
jiǎn duàn
jiǎn tiē
jiǎn qián
jiǎn luò
jiǎn jié
jiǎn bào
jiǎn jì
jiǎn tǒng
jiǎn yì
jiǎn qì
jiǎn tiē
jiǎn lù
jiǎn záo
jiǎn tóng
jiǎn huā
jiǎn shū
jiǎn lù
jiǎn yì
jiǎn fá
jiǎn tì
jiǎn zhǐ
jiǎn tóu
jiǎn duǎn
jiǎn jué
jiǎn qiē
jiǎn zhuì
jiǎn yí
jiǎn jiǎn
jiǎn kè
jiǎn duó
jiǎn xuē
jiǎn miè
jiǎn jì
jiǎn tī
jiǎn sàng
jiǎn jìng
jiǎn dàng
jiǎn zhí
jiǎn kǒu
diāo tóng
míng tóng
fǔ tóng
fán tóng
yóu tóng
huáng tóng
shuāng tóng
kōng tóng
qīng tóng
jiāo tóng
léi tóng
liáng tóng
kū tóng
jiǎn tóng
hú tóng
shū tóng
yǐ tóng
sī tóng
wú tóng
bái tóng
pāo tóng
bǎn tóng
gǒng tóng
fán tóng
chēng tóng
cì tóng
gū tóng
bó tóng
xián tóng
cuàn tóng
⒈ 《吕氏春秋·重言》:“成王与唐叔虞燕居,援梧叶以为珪,而授唐叔虞曰:‘余以此封女。’ 叔虞喜,以告周公。
引周公以请曰:‘天子其封虞邪?’ 成王曰:‘余一人与虞戏也。’ 周公对曰:‘臣闻之,天子无戏言。天子言则史书之,工诵之,士称之。’於是遂封叔虞于晋。”
后因以“剪桐”为分封的典实。 唐王勃《常州刺史平原郡开国公行状》:“剪桐疏爵,分茅建社。”
唐高适《信安王幕府》诗:“剪桐光宠锡,题剑美贞坚。”
剪jiǎn(1)(名)剪刀。(2)(名)形状像剪刀的器具:夹~|火~。(3)(动)用剪刀等使细的或薄片的东西断开:~裁|~纸|~几尺布做衣服。(4)(动)除去:~除。
桐读音:tóng1.泡桐。
2.油桐。
3.梧桐。
4.(Tóng)姓。