jiǎn yè
jiǎn duó
jiǎn jiǎn
jiǎn duàn
jiǎn zhí
jiǎn shū
jiǎn miè
jiǎn qiè
jiǎn xiū
jiǎn fú
jiǎn jié
jiǎn liú
jiǎn tiē
jiǎn tǒng
jiǎn dàng
jiǎn qì
jiǎn tú
jiǎn lù
jiǎn qián
jiǎn tóng
jiǎn kǒu
jiǎn fá
jiǎn jiē
jiǎn zhī
jiǎn cái
jiǎn jiāng
jiǎn liǔ
jiǎn pū
jiǎn yì
jiǎn huò
jiǎn sàng
jiǎn jīng
jiǎn yǐng
jiǎn yì
jiǎn lù
jiǎn xuē
jiǎn fà
jiǎn jì
jiǎn jìng
jiǎn qì
jiǎn miè
jiǎn tì
jiǎn yí
jiǎn tóu
jiǎn tī
jiǎn chú
jiǎn jí
jiǎn luàn
jiǎn huā
jiǎn fù
jiǎn tiē
jiǎn luò
jiǎn kè
jiǎn shāng
jiǎn jué
jiǎn duǎn
jiǎn piào
jiǎn zhuì
jiǎn zhú
jiǎn záo
jiǎn qiē
jiǎn bào
jiǎn zhǐ
jiǎn pì
jiǎn dāo
jiǎn jié
jiǎn yì
jiǎn liǔ
jiǎn dēng
jiǎn cǎi
jiǎn róng
jiǎn zi
jiǎn jìng
jiǎn dìng
jiǎn zhǐ
jiǎn jì
gōng fá
líng fá
tǎo fá
bù fá
zhàn fá
dǎng fá
jiǎo fá
jìn fá
xī fá
tà fá
kǎo fá
dào fá
bó fá
biǎn fá
jīn fá
wéi fá
zé fá
yōng fá
zuò fá
tiě fá
jiǎn fá
kǎn fá
shā fá
duàn fá
kè fá
sì fá
běi fá
shāng fá
dǎng fá
zhǎn fá
jūn fá
qián fá
qīn fá
kǒu fá
zhí fá
zhēng fá
gōng fá
shān fá
shé fá
jiāo fá
jiǔ fá
qiāng fá
lōu fá
cǎi fá
pò fá
hóng fá
bù fá
cán fá
diào fá
cān fá
jiāo fá
kuā fá
xiāng fá
sì fá
gē fá
jūn fá
chǎn fá
zhū fá
xǐ fá
jiǎn fá
làn fá
jiàn fá
cái fá
chǎn fá
zhuó fá
xūn fá
zì fá
rǎng fá
láo fá
qǐ fá
bù fá
bǐ fá
jī fá
guó fá
xuàn fá
xiè fá
méng fá
chēng fá
dàn fá
yāo fá
hóng fá
⒈ 砍伐;割刈。
引唐韩愈《记宜城驿》:“有旧时高木万株,多不得其名,歷代莫敢剪伐。”
郭沫若《集外二·郊原的青草》:“任人们怎样烧毁你,剪伐你,你总是生生不息,青了又青。”
⒉ 削除;伐灭。
引唐张鷟《朝野佥载》卷四:“箴规切諫,有古人之风;剪伐淫词,有烈士之操。”
《三国演义》第八十回:“朕欲起倾国之兵,剪伐东吴,生擒逆贼,以雪此恨!”
修剪、砍伐。
剪jiǎn(1)(名)剪刀。(2)(名)形状像剪刀的器具:夹~|火~。(3)(动)用剪刀等使细的或薄片的东西断开:~裁|~纸|~几尺布做衣服。(4)(动)除去:~除。
伐读音:fá伐fá(1)(动)砍:~树。(2)(动)攻打:讨~。