lián làng
cāng làng
bēng làng
gǔ làng
kàng làng
yuè làng
kuàng làng
zhuàng làng
hēi làng
yún làng
lín làng
è làng
tà làng
fēi làng
dú làng
bó làng
là làng
kàng làng
cāng làng
gǎn làng
lǜ làng
mài làng
bǎi làng
yóu làng
sù làng
bái làng
máng làng
rè làng
mǎng làng
chèn làng
bō làng
hàng làng
nì làng
wāng làng
měng làng
qì làng
cuì làng
huá làng
jīn làng
lái làng
lán làng
dà làng
è làng
jià làng
cháng làng
miù làng
lín làng
bá làng
qián làng
xuě làng
jiàn làng
huō làng
fù làng
yīn làng
sè làng
pò làng
chōng làng
zòng làng
jīng làng
jī làng
qǐ làng
jù làng
hǎi làng
yú làng
tà làng
zhì làng
wàng làng
è làng
shēng làng
fàng làng
suì làng
jīng làng
héng làng
cāng làng
fù làng
lǜ làng
kòu làng
láo làng
piāo làng
bǎng làng
huāng làng
jī làng
wén làng
kuāng làng
fēng làng
qiū làng
yín làng
liáo làng
xuè làng
guāng làng
fēng làng
xuè làng
liú làng
liǔ làng
xiā làng
hòu làng
qīng làng
hài làng
jù làng
mò làng
láo làng
cù làng
yǒng làng
nù làng
kuáng làng
shèn làng
táo làng
mèng làng
yìng làng
yān làng
lěi làng
bō làng
lěi làng
ruǎn làng
màn làng
jiāo làng
fú làng
tuí làng
rè làng
lín làng
hú làng
jīng làng
xiè làng
⒈ 宋代口语。形容说话不着边际。
引《朱子语类》卷六四:“大抵游氏説话,全无气力,説得徒膀浪,都説不杀,无所谓听其言也厉气象。”
1.(—子)胳膊上部靠肩的部分:他的两~真有劲。
2.(—儿)鸟类等的翅膀。
浪读音:làng1.波浪:风平~静。乘风破~。白~滔天。
2.像波浪起伏的东西:麦~。声~。
3.没有约束;放纵:放~。~费。
4.逛:到街上~了一天。
5.姓。