màn dào
màn mǒ
màn dàn
màn mà
màn yín
màn rán
màn lǐ
màn yán
màn jiāng
màn yǎn
màn jìn
màn shū
màn kǒu
màn shī
màn bō
màn xiè
màn hú
màn shuō
màn jué
màn lù
màn xiàn
màn sàn
màn mǎng
màn wén
màn gē
màn jiā
màn hàn
màn bù
màn guàn
màn yì
màn láng
màn àn
màn cháng
màn yǎn
màn miè
màn dú
màn làng
màn xián
màn wèi
màn sù
màn chāo
màn kòu
màn zhì
màn pō
màn tiān
màn shì
màn tí
màn huà
màn lán
màn bǐ
màn yǔ
màn yún
màn luàn
màn xì
màn kè
màn shí
màn mí
màn pǐn
màn kuáng
màn lè
màn zī
màn liú
màn sǒu
màn cì
màn yán
màn huàn
màn yuǎn
màn zhe
màn xiě
màn huàn
màn yí
màn shī
màn wū
màn mí
màn yóu
màn kuì
màn chán
màn yān
màn ér
màn gǎng
màn lüè
màn kōng
màn zhǐ
màn làn
màn màn
màn yīng
màn tóu
màn hè
màn shā
màn tán
màn huà
màn shān
màn yǔ
màn juǎn
màn shēng
màn miàn
màn méi
màn chéng
màn zhǒng
màn yuán
màn lì
màn ěr
màn qiáng
màn lù
màn yě
màn qiǎn
màn hú
màn xìng
màn bāo
héng làng
yǒng làng
yún làng
lán làng
mài làng
gǔ làng
kàng làng
hǎi làng
bǎng làng
jiàn làng
hēi làng
sù làng
yú làng
yìng làng
shēng làng
táo làng
yān làng
kuàng làng
cuì làng
tà làng
rè làng
máng làng
lěi làng
lián làng
huō làng
liáo làng
wàng làng
fēng làng
hàng làng
fú làng
kàng làng
xiā làng
dà làng
bō làng
yóu làng
nù làng
liú làng
bái làng
fù làng
chōng làng
xuè làng
rè làng
bǎi làng
jù làng
hú làng
jī làng
bó làng
sè làng
qì làng
jīng làng
cāng làng
jià làng
bēng làng
yín làng
lǜ làng
wén làng
è làng
guāng làng
shèn làng
bá làng
lín làng
mèng làng
liǔ làng
kuáng làng
suì làng
fēi làng
dú làng
è làng
jù làng
jī làng
qǐ làng
zhuàng làng
zhì làng
yīn làng
nì làng
wāng làng
jīng làng
tà làng
cāng làng
lěi làng
huāng làng
pò làng
huá làng
cù làng
mò làng
jīng làng
láo làng
fù làng
měng làng
chèn làng
kòu làng
bō làng
tuí làng
qīng làng
qián làng
xiè làng
hài làng
màn làng
gǎn làng
ruǎn làng
yuè làng
kuāng làng
qiū làng
cháng làng
fàng làng
mǎng làng
lái làng
fēng làng
zòng làng
miù làng
là làng
lín làng
jiāo làng
xuě làng
è làng
cāng làng
lǜ làng
láo làng
xuè làng
hòu làng
lín làng
piāo làng
jīn làng
放纵而(.好工具)不受世俗拘束。
⒈ 放纵而不受世俗拘束。
引《新唐书·元结传》:“公之漫其犹聱乎?公守著作:不带笭箵乎?又漫浪於人间,得非聱齖乎?”
宋欧阳修《自叙》诗:“余本漫浪者,兹亦漫为官。”
明吴承恩《祭卮先生文》:“承恩,淮海之竖儒也,迂疎漫浪,不比数於时人。”
散漫放任,不受拘束。
漫màn(1)(动)水过满;向外流:水~出来了。(2)(形)到处都是;遍:~山遍野|黄沙~天|~天大雾。(3)(动)不受约束;随便:散~|~谈|~无目的。
浪读音:làng1.波浪:风平~静。乘风破~。白~滔天。
2.像波浪起伏的东西:麦~。声~。
3.没有约束;放纵:放~。~费。
4.逛:到街上~了一天。
5.姓。