lǜ jǐ
lǜ yí
lǜ diǎn
lǜ jì
lǜ lì
lǜ hòu
lǜ běn
lǜ sēng
lǜ dù
lǜ dòng
lǜ wén
lǜ qiē
lǜ zé
lǜ lìng
lǜ lǜ
lǜ fú
lǜ zōng
lǜ fěng
lǜ xué
lǜ tiáo
lǜ shī
lǜ zuò
lǜ cáng
lǜ tǐ
lǜ guǎn
lǜ zhǎn
lǜ lì
lǜ guàn
lǜ yuàn
lǜ gé
lǜ yì
lǜ shī
lǜ shǒu
lǜ kē
lǜ zhǔn
lǜ kuí
lǜ lì
lǜ xíng
lǜ jūn
lǜ chǐ
lǜ fǎ
lǜ lǚ
lǜ táng
lǜ rén
lǜ fēng
quán zōng
jì zōng
běn zōng
guì zōng
kāi zōng
gǔ zōng
jiǎng zōng
hé zōng
shè zōng
lóng zōng
dài zōng
lǜ zōng
xué zōng
yí zōng
yōu zōng
ruǎn zōng
hé zōng
yǒu zōng
léi zōng
yīn zōng
xīn zōng
kuàng zōng
fǎn zōng
cí zōng
dà zōng
juàn zōng
wén zōng
duó zōng
lián zōng
tái zōng
zǔ zong
zhēn zōng
huǐ zōng
fù zōng
yì zōng
máo zōng
háo zōng
gōng zōng
quán zōng
qiáng zōng
dài zōng
jiǔ zōng
guī zōng
huá zōng
nán zōng
jiào zōng
fù zōng
mìng zōng
jiàn zōng
gāo zōng
liù zōng
běi zōng
tóng zōng
cháo zōng
kě zōng
èr zōng
huáng zōng
yīn zōng
rú zōng
mì zōng
shì zōng
xié zōng
bā zōng
páng zōng
chán zōng
pín zōng
shān zōng
dì zōng
yí zōng
mí zōng
wài zōng
dù zōng
yú zōng
lòu zōng
tài zōng
zhèng zōng
shì zōng
kōng zōng
hái zōng
yī zōng
dān zōng
wú zōng
shí zōng
cháng zōng
cí zōng
bǎi zōng
⒈ 中国佛教派别之一, 唐释道宣所创,以持戒律为主,谓戒律为佛教之根本,解脱之要道,故称。
引范文澜《中国通史简编》第三编第七章第一节:“唐初终南山白果寺僧道宣,著述甚富,着重提倡《四分律》,律学成为专门学问,因此成立律宗。又称南山宗。”
中国佛教宗派之一。以研习及传持戒律为主的宗派。可分成三系:一是道宣所传的南山宗。二是法砺所传的相部宗。三是怀素所传的东塔宗。后来相部、东塔两系逐渐衰微,只南山一系传承独盛,所以后来所谓的律宗,多指南山律宗。
律lǜ(1)(名)法律;规则:定~|规~|纪~。(2)(名)我国古代审定乐音高低的标准;把乐音分为六律和六吕;合称十二律。(3)(名)旧诗的一种体裁:五~|七~。(4)(动)〈书〉约束:~己甚严。(5)(Lǜ)姓。
宗读音:zōng宗zōng(1)(名)祖宗:列祖列~。(2)(名)家族;同一家族:~庙|~室|~弟|~兄|~族。(3)(名)宗派;派别:正~|~派主义。(4)(名)宗旨:开~明义|万变不离其~。(5)(动)在学术或文艺上效法:他的唱工~的是梅派。(6)(名)为众人所师法的人物:文~。(7)(量)一~心事|一~大案。(8)姓。