pí lǎn
pí yì
pí chéng
pí cuì
pí kē
pí fèi
pí yàn
pí léi
pí jǐn
pí shòu
pí wán
pí yuàn
pí shuì
pí jù
pí yè
pí xiǔ
pí kuì
pí hào
pí lǎo
pí kùn
pí lì
pí dān
pí ér
pí cān
pí ěr
pí jí
pí jié
pí mín
pí jí
pí yōng
pí jiǎn
pí wán
pí rén
pí nú
pí bì
pí zhài
pí bì
pí wèi
pí lèi
pí fá
pí mù
pí bèi
pí kē
pí rǒng
pí nuò
pí dài
pí cuì
pí méng
pí méng
pí dùn
pí nuò
pí dùn
pí bì
pí kǔ
pí bìng
pí ruǎn
pí zhuō
pí ta
pí bèi
pí xiè
pí ruò
pí liè
pí lóng
pí juàn
pí niè
pí dài
pí lòu
pí pèi
pí láo
pí dān
pí sú
pí huǎn
pí cuì
pí yì
pí bà
pí tā
pí lí
pí duò
gēng méng
qún méng
yě méng
chī méng
mín méng
wén máng
liú máng
nóng méng
cāng méng
fān méng
tiān méng
biān méng
lòu méng
yí máng
cūn méng
lí méng
yǐ méng
pí méng
qiáo méng
bīn méng
lí méng
yú méng
chū méng
qún méng
biān méng
cūn méng
hēi méng
pín méng
jī méng
xì méng
fán méng
cán máng
⒈ 亦作“疲甿”。疲困之民。参见“疲民”。
引唐白居易《才识兼茂明于体用科策》:“农战非古,衣食罕储,念兹疲甿,远乖富庶。”
明张居正《答河漕总督王敬所书》:“近得乡人书,皆以打造海舟为苦,望公留神一酌处之,则疲氓更生之幸也。”
清唐孙华《喜雨》诗:“饥荒生癘疫,辗转缠疲氓。”
疲pí(形)疲乏;劳累:~顿|~竭|筋~力尽|精~力竭|精~力尽。
氓读音:méng,máng[ méng ]1. 古代称民(特指外来的):氓隶(充当隶役的平民)。群氓。