chóu zuó
chóu lǒng
chóu dá
chóu guān
chóu shǎng
chóu nián
chóu fù
chóu tǔ
chóu zī
chóu yōng
chóu dài
chóu liàng
chóu qí
chóu lèi
chóu pǐ
chóu zī
chóu nǎng
chóu bì
chóu lǒng
chóu xī
chóu láo
chóu chén
chóu yě
chóu shù
chóu gǔ
chóu rì
chóu huái
chóu mǔ
chóu hé
chóu rén
chóu ǒu
xiān lǒng
qiān lǒng
biān lǒng
hè lǒng
tián lǒng
gāng lǒng
mǔ lǒng
qín lǒng
dēng lǒng
fó lǒng
yōu lǒng
guān lǒng
jiāng lǒng
chéng lǒng
chóu lǒng
quǎn lǒng
mǔ lǒng
qiān lǒng
wǎ lǒng
hé lǒng
liáo lǒng
qí lǒng
bō lǒng
qiū lǒng
qiū lǒng
tuí lǒng
fén lǒng
yǐ lǒng
mài lǒng
shān lǒng
huáng lǒng
bēi lǒng
kōng lǒng
⒈ 亦作“畴垄”。
⒉ 畦田;田亩。
引《文选·曹植<赠丁仪>诗》:“朝云不归山,霖雨成川泽。黍稷委畴陇,农夫安所获。”
吕延济注:“霖雨久滞,黍稷委死於田中。”
唐玄奘《大唐西域记·半笯蹉国》:“山川多,畴陇狭,穀稼时播,花果繁茂。”
唐玄奘《大唐西域记·阿点婆翅罗国》:“秽艸荒茂,畴垄少垦,穀稼虽备,菽麦特丰。”
⒊ 犹丘垄。指坟墓。
引唐李白《感兴》诗之六:“常恐委畴陇,忽与秋蓬飞。乌得荐宗庙,为君生光辉。”
畴chóu(1)(名)田地:平~十里。(2)(名)种类:范~。
陇读音:lǒng1.陇山,山名。在陕西、甘肃交界处:~右。
2.甘肃的别称。
3.古又同“垄”。