chóu ǒu
chóu lèi
chóu láo
chóu lǒng
chóu nǎng
chóu rì
chóu xī
chóu dá
chóu rén
chóu pǐ
chóu fù
chóu shǎng
chóu tǔ
chóu zī
chóu qí
chóu bì
chóu lǒng
chóu yě
chóu shù
chóu zī
chóu hé
chóu yōng
chóu mǔ
chóu huái
chóu dài
chóu nián
chóu chén
chóu gǔ
chóu guān
chóu liàng
chóu zuó
tú yōng
pí yōng
bēi yōng
qīng yōng
dài yōng
jì yōng
wú yōng
mǎi yōng
huī yōng
jiāo yōng
mì yōng
mài yōng
chóu yōng
fǔ yōng
fù yōng
zhōng yōng
fǎn yōng
bēn yōng
lòu yōng
fèn yōng
dé yōng
shū yōng
shì yōng
mào yōng
chóu yōng
hé yōng
jiā yōng
liú yōng
shú yōng
shū yōng
nuò yōng
shēng yōng
jiàn yōng
àn yōng
hūn yōng
gōng yōng
zhuān yōng
qǔ yōng
jǐn yōng
dēng yōng
jūn yōng
fán yōng
zhī yōng
jiā yōng
héng yōng
jiǎn yōng
fēng yōng
yú yōng
shì yōng
kǎo yōng
gōng yōng
chī yōng
cǎi yōng
zhāo yōng
qiǎn yōng
píng yōng
cháng yōng
nú yōng
fū yōng
jū yōng
bǎo yōng
mào yōng
wú yōng
jīng yōng
xūn yōng
ái yōng
wù yōng
xiǎn yōng
xū yōng
⒈ 谓选贤任用。
引语出《书·尧典》:“畴咨若时登庸。”
孔传:“畴,谁;庸,用也。谁能咸熙庶绩,顺是事者,将登用之。”
唐张九龄《谢中书侍郎状》:“此职择才,十年虚位,以卿达识,所以畴庸。”
⒉ 酬报功劳。畴,通“酬”。
引《文选·任昉<为范尚书让吏部封侯第一表>》:“五侯外戚,且非旧章,而臣之所附,唯在恩泽。既义异畴庸,实荣乖儒者。”
李周翰注:“畴,酬;庸,功也。”
《梁书·孔休源传》:“慎终追远,歷代通规,褒德畴庸,先王令典。”
唐杨炯《后周明威将军梁公神道碑》:“孤锋直进,九种於是克清;疋马横行,三韩由其殄灭。畴庸赏最,我有力焉。”
酬谢功劳。
畴chóu(1)(名)田地:平~十里。(2)(名)种类:范~。
庸读音:yōng庸yōng(1)(形)平凡;不高明:~才|~医|~凡|附~|昏~|平~。(2)(形)(动)用(用于否定式):无~细述|无~讳言|无~赘述。(3)(形)(助)疑问词;表示反问;岂:~有济乎|~可弃乎?