cháo lì
cháo xuě
cháo xuè
cháo xiào
cháo jìng
cháo yǒng
cháo fěng
cháo wèn
cháo jī
cháo ào
cháo zhōu
cháo jié
cháo màn
cháo gòu
cháo xiū
cháo cáo
cháo bā
zhāo rě
cháo jué
cháo gē
cháo mà
cháo huī
cháo hùn
cháo xiè
cháo chàng
cháo bàng
cháo fēng
cháo yīng
cháo ōu
cháo bìn
cháo hōng
cháo chī
cháo hāi
cháo diào
cháo nòng
cháo shěn
cháo bō
zhāo zhā
cháo qiào
cháo jiū
cháo xì
cháo cháo
cháo hán
cháo mà
cháo chì
cháo fǎng
cháo báo
cháo jù
cháo xiào
huān xuè
huī xuè
wǔ xuè
xiá xuè
huān xuè
huī xuè
bào xuè
xiào xuè
diào xuè
huān xuè
tiāo xuè
cháo xuè
xì xuè
yù xuè
làng xuè
è xuè
cháo xuè
yǐn xuè
màn xuè
chǒu xuè
hē xuè
jīn xuè
yú xuè
tán xuè
shěn xuè
zhōu xuè
fěi xuè
xiāng xuè
yán xuè
nüè xuè
sì xuè
pái xuè
hān xuè
jī xuè
⒈ 调笑戏谑。
引《文选·任昉<出郡传舍哭范仆射>诗》:“已矣平生事,咏歌盈篋笥。兼復相嘲謔,常与虚舟值。”
李善注:“《苍頡篇》:‘啁,调也。’《字书》曰:‘嘲亦啁也。’《毛诗》曰:‘善戏謔兮。’”
宋梅尧臣《同诸韩及孙曼叔晚游西湖》诗之二:“嘲謔不觉夕,跨马月中归。”
清蒲松龄《聊斋志异·狐梦》:“﹝妇人﹞笑曰:‘我狐也。蒙君注念,心窃感纳。’ 毕闻而喜,投以嘲謔。”
田汉《关汉卿》第五场:“王和卿,汴京人,也是位散曲大家,在大都做小官,跟关汉卿极要好,常常互相嘲谑。”
逗弄、戏谑。